Le lard qui rancit renvoie à la déchéance spirituelle, morale et physique de Frollo, qui devient alors un personnage satanique, se livrant à la magie noire, parangon de Faust et avatar du diable, ainsi qu’en témoignent les nombreux passages qui l’assimilent à Satan. Si l’évolution du personnage est clairement perceptible, il ne faudrait pas cependant occulter le superlatif « meilleur », qui vient confirmer que Frollo n’est pas le mal incarné ou une nature par essence vicieuse, mais un caractère perverti par l’éducation et les circonstances. C’est suite à ce constat que se dessine la figure de l’alchimiste perdu dans les sciences du nefas : à la perversion de l’âme répond la perversion de l’étude, et l’on peut dire, comme le fait Hugo à propos de Javert, que le prêtre déraille progressivement. C’est alors que s’élabore l’image d’un Frollo sorcier (ce que la rumeur populaire s’empresse de confirmer). Le serpent se mord la queue (IV, 5) : drogué à la connaissance, dévoré d’une libido sciendi avant d’être détruit par le désir charnel (la « fièvre d’acquérir et de thésauriser » p. 241 laissera la place à la fièvre qui donne son titre à un chapitre), Frollo s’engage sur la voie de connaissances ésotériques et impies. Il devient dans ce même chapitre le personnage des abîmes, que ce soit au niveau de la science ou au niveau du cœur, deux lignes parallèles dans le roman :
Et si, en vieillissant, il s’était formé des abîmes dans sa science, il s’en était aussi formé dans son cœur. C’est du moins ce qu’on était fondé à croire en examinant cette figure sur laquelle on ne voyait reluire son âme qu’à travers un sombre nuage. D’où lui venait ce large front chauve, cette tête toujours penchée, cette poitrine toujours soulevée de soupirs ? Quelle secrète pensée faisait sourire sa bouche avec tant d’amertume au même moment où ses sourcils froncés se rapprochaient comme deux taureaux qui vont lutter ? Pourquoi son reste de cheveux étaient-ils déjà gris ? Quel était ce feu intérieur qui éclatait parfois dans son regard, au point que son œil ressemblait à un trou percé dans la paroi d’une fournaise ? (p. 263)
La question « d’où lui venait » peut se comprendre de façon tout à fait banale comme « quelles étaient les raisons » mais aussi « de quelles profondeurs » : on assiste à une remontée à la surface (ou, pour reprendre l’image du volcan, à une éruption) de maux enfouis. Les deux taureaux font encore référence à cette schize du moi, et la dialectique entre l’intériorité et l’extériorité est ici très marquée. Frollo, dans le roman, à quelques exceptions près, est un personnage froid et calme en apparence, mais le narrateur fait entrevoir au lecteur l’intériorité brûlante et tourmentée du héros, ce qui est ici particulièrement frappant avec l’image de la paroi. Extériorité de marbre recouvrant des profondeurs psychiques en fusion (le narrateur utilise aussi l’image de l’eau stagnante), Frollo est une surface, qui, si l’on veut bien se pencher, ouvre sur un gouffre et un magma d’émotions, laissant redouter l’éruption ou l’épanchement. Il faut donc convoquer le concept de profondeur pour comprendre ce personnage volcanique. Tous les héros hugoliens ne sont pas complexes (encore que Frollo soit certainement un des plus complexes psychologiquement, au sens où l’entendent les adversaires et les détracteurs de Hugo), mais ils sont généralement extrêmement profonds. Une note d’Océan prose peut être ici convoquée :
Sérénité et passion, ce que nous avons au-dedans de nous éclate nécessairement au dehors.
Les rayonnements et les incendies de l’âme, si profonds qu’ils soient, ne se peuvent cacher.
Etincelle ou lueur, l’œil en laisse toujours échapper quelque chose[25].
L’abîme du cœur est très clairement lié au problème de la frustration sexuelle dans les lignes qui suivent ce passage. Frollo redouble de sévérité et d’effort pour se couper des femmes. Dans le chapitre « Lasciate ogni speranza », il fait le récit de cette découverte de l’autre en lui. Il s’agit d’une scène d’aveu où c’est le prêtre qui par un effet de renversement vient se confesser, afin de dire ce qui relevait de l’indicible : « ce que j’ai à peine osé me dire à moi-même » (p. 467). Y apparaît alors clairement la bête surgie des profondeurs : « Oui, à dater de ce jour, il y eut en moi un homme que je ne connaissais pas » (p. 468). Avant de croiser la route d’Esmeralda, Frollo croyait être heureux. Esmeralda a agi comme un réactif mettant à jour une impureté jusque-là enfouie. Nous pouvons signaler en passant que la chimie amoureuse a toute son importance dans le roman : au contact d’Esmeralda se révèle la bonté de Quasimodo et la noirceur du prêtre. La pierre philosophale pourrait bien être un symbole : Frollo, lui, n’arrivera jamais à changer le plomb en or, ni à faire changer d’avis la jeune femme.
La schize du moi se manifeste alors dans l’amoureux Frollo, suaire animé d’un battement, autrement dit un cœur sous du noir. On pourrait dire avec Hugo : « Il y a des hommes dont l’amour hait[26]. » Notre-Dame de Paris est le roman de l’amour vicié, et Frollo est un personnage de la passion. Cette disposition est clairement soulignée au chapitre 2 du livre IV : « Il se jeta donc dans l’amour de son petit frère Jehan avec la passion d’un caractère déjà profond, ardent, concentré » (p. 242). La passion de Frollo change d’objet, mais la prédisposition reste la même. Si son amour et son dévouement pour Jehan apparaissent purs au début du livre, il faut noter que l’amour vicié s’introduit dès l’adoption de Quasimodo, lorsque la charité est entachée de motifs moins nobles, à savoir le placement d’une bonne action pour garantir le paradis à l’enfant qu’il éduque. Naturellement, l’amour vicié concerne en premier lieu la relation de Frollo à Esmeralda. Lorsque le premier serre Gringoire de question dans la cathédrale, il apparaît comme fondamentalement jaloux, et torturé à l’idée qu’un autre puisse posséder la bohémienne (la pensée qu’elle a fait le serment de rester vierge le réconforte quelque peu). Dans un schéma qui peut rappeller le Tres para una d’Hernani, Frollo est celui qui n’hésite pas à affirmer que « personne ne l’aura ». Il fait partie de ces personnages hugoliens qui aiment sans réciprocité, et qui sont donc touchés par la fatalité des cœurs. En ce sens, lorsqu’il observe Esmeralda dans le réduit de la Falourdel, est-il si loin de Gilliatt épiant Déruchette et le pasteur ? Lorsqu’il la supplie de comprendre que ce n’est pas de sa faute s’il l’aime, est-il si différent du héros des Travailleurs de la mer faisant ses adieux à la jeune femme pour laquelle il avait risqué sa vie en mer ? Mais c’est le fait de ne pas être capable de sacrifice qui le rend monstrueux, coupable et criminel. Anne Ubersfeld, dans son article « Les Misérables, poème d’amour »[27], rappelle la logique qui consiste à se sacrifier pour l’être aimé. Frollo, qui parle de tout donner pour la bohémienne, est néanmoins complètement étranger à cette dimension sublime de l’amour fou, de même qu’il ne songe jamais au suicide (IX, 1). C’est en ce sens qu’il est la figure de l’amour vicié, pareil à Barkilphedro, peut-être un peu épris de la reine, et qui retourne ce sentiment en haine. Des liens de cette nature sont par définition nocifs, et le roman lie sans cesse la volupté à la torture :
Chaque nuit son imagination délirante lui représentait la Esmeralda dans toutes les attitudes qui avaient le plus fait bouillir ses veines. Il la voyait étendue sur le capitaine poignardé, les yeux fermés, sa belle gorge nue couverte du sang de Phoebus, à ce moment de délice où l’archidiacre avait imprimé sur ses lèvres pâles ce baiser dont la malheureuse, quoique à demi morte, avait senti la brûlure. Il la revoyait déshabillée par les mains sauvages des tortionnaires, laissant mettre à nu et emboîter dans le brodequin aux vis de fer son petit pied, sa jambe fine et ronde, son genou souple et blanc. Il revoyait encore ce genou d’ivoire resté seul en dehors de l’horrible appareil de Torterue. Il se figurait enfin la jeune fille, en chemise, la corde au cou, épaules nues, pieds nus, presque nue, comme il l’avait vue le dernier jour. Ces images de volupté faisaient crisper ses poings et courir un frisson le long de ses vertèbres. (p. 535)
Ces trois images se rapportent à la dimension mortifère de l’amour de Frollo. La volupté est toujours mêlée à une scène de souffrance, ce qui ne veut pas dire que ce moine soit sadique comme dans les récits de Sade : c’est l’ironie de l’histoire qu’il ne puisse que blesser continuellement la femme qu’il convoite. N’étant ni partagé ni sacrificiel, l’amour du moine ne peut qu’aboutir à une destruction, où le bourreau est lui-même victime : la couche sur laquelle il est pris de convulsions nocturnes rappelle le lit de la question. Ce n’est pas que la jalousie soit intrinsèquement condamnée, car elle est inévitable. Hugo le rappelle : « La jalousie est capable de tout et coupable de rien[28]. » De manière tout à fait significative, Quasimodo est menacé, comme tous les amoureux hugoliens, par la jalousie et la méchanceté, et par un effet de contagion remarquable, il emprunte le vocabulaire même de son maître lorsque le capitaine entre en scène : « L’égyptienne ne faisait aucune attention à lui. Il disait à voix basse en grinçant des dents : – Damnation ! Voilà donc comme il faut être ! il n’est besoin que d’être beau en dessus ! » (p. 526). Tout ici le rapproche de Frollo : c’est la seule occurrence, dans sa bouche, du terme « damnation » que l’archidiacre emploie fréquemment. Le grincement de dents, allusion du narrateur à la Géhenne dans la Bible, renvoie naturellement à Frollo[29] ; on voit que le chien et son maître partagent les mêmes ténèbres du cœur. La réflexion sur la beauté extérieure, enfin, rejoint celle du moine quant à l’apparence du vêtement. Phoebus, avec s
Thịt xông khói mà đi ôi đề cập đến tinh thần, đạo Đức và vật lý của Frollo, sự mất danh dự, sau đó trở thành một nhân vật ma quỷ, tham gia vào ma thuật đen, Paragon Faust và đại diện của ma quỷ, do đó có đã chứng minh các đoạn nhiều đánh đồng nó để Satan. Nếu sự tiến triển của nhân vật là nhận thấy rõ ràng, nên không Tuy nhiên lu mờ ràng 'tốt nhất', mà đi kèm xác nhận rằng Frollo không phải là cái ác thực hoặc một bản chất vốn luẩn quẩn, nhưng một ký tự sai đường bằng giáo dục và hoàn cảnh. Nó sau đây tìm thấy nổi lên con số của các nhà giả kim bị mất trong các ngành khoa học nefas: perversion linh hồn đáp ứng perversion của nghiên cứu, và chúng tôi có thể nói, như Hugo về Javert các linh mục trật đường rầy dần dần. Đó là sau đó mà phát triển hình ảnh của một phù thủy Frollo (những gì đồn phổ biến hastens để xác nhận). Con rắn cắn đuôi (IV, 5): ma túy kiến thức, nuốt chửng của Sami một trước khi nó bị phá hủy bởi ham muốn tình dục carnal mong muốn (sốt phát hiện và hoard' p. 241 sẽ để lại vuông góc sốt cung cấp cho tiêu đề của nó tới một), Frollo là cam kết hướng tới kiến thức bí truyền và ungodly. Nó sẽ trở thành trong chương cùng một nhân vật abysses, cho dù khoa học cấp hoặc ở cấp độ của trái tim, hai đường song song trong tiểu thuyết: Và nếu cũ hơn, hố được thành lập ở khoa học của mình, ông trong cũng đã thành lập trong trái tim của cô. Điều này là ít những gì đã có lý do để tin rằng bằng cách kiểm tra các con số này ngày mà chúng ta đã thấy bóng linh hồn của mình thông qua một đám mây đen. Từ từ đâu đến nó mặt trận hói rộng này, này luôn luôn nghiêng đầu, này ngực lớn lên luôn luôn thở dài? Những gì nghĩ bí mật làm cho nụ cười miệng của mình với cay đắng quá nhiều cùng một lúc nơi ông frowning tiếp cận như hai con bò đực sẽ chiến đấu? Tại sao đã đến hết tóc màu xám? Này cháy bên trong mà đôi khi nổ ra trong đôi mắt của mình, đến điểm mắt trông giống như một lỗ hổng trong các bức tường của một lò là gì? (p. 263) Các câu hỏi "từ từ đâu ông đến" có thể hiểu khá banal cách chẳng hạn như "những gì đã là các lý do" mà còn "những gì sâu": chúng tôi đang chứng kiến sự gia tăng bề mặt (hoặc, sử dụng hình ảnh của phun trào núi lửa) chôn tệ nạn. Bò hai vẫn còn đề cập đến schize này trong bản thân, và biện chứng giữa interiority và exteriority ở đây là rất được đánh dấu. Frollo, trong cuốn tiểu thuyết, với một số ngoại lệ, là một nhân vật mát mẻ và bình tĩnh trong xuất hiện, nhưng những người kể chuyện cho thấy để đọc interiority hăng hái và dày vò anh hùng, những gì ở đây là đặc biệt nổi bật với hình ảnh của bức tường. Exteriority đá cẩm thạch bao gồm các độ sâu tâm linh trong fusion (những người kể chuyện còn sử dụng hình ảnh của ứ đọng nước), Frollo là một bề mặt, trong đó, nếu nhìn tốt, mở ra trên một vịnh và một macma cảm xúc, để lại sợ vụ phun trào hoặc phù. Do đó, gọi điện thoại khái niệm về chiều sâu để hiểu nhân vật núi lửa này. Tất cả các anh hùng tiên tri là không phức tạp (mặc dù Frollo chắc chắn là một trong các chi tiết phức tạp Tâm lý, nơi nó xác định đối thủ và nhà phê bình của Hugo), nhưng họ thường rất sâu. Một lưu ý của Dương văn xuôi có thể được triệu tập ở đây:Thanh thản và niềm đam mê, những gì chúng ta có bên trong của chúng tôi nhất thiết phải vỡ. Bức xạ và lửa của các linh hồn, rất sâu sắc rằng họ là mình không thể ẩn.Tia lửa hoặc ánh sáng, mắt xích luôn luôn thoát khỏi một cái gì đó [25].Abyss của trái tim rất rõ ràng là liên kết với vấn đề tình dục thất vọng trong những dòng mà làm theo đoạn văn này. Frollo làm tăng mức độ nghiêm trọng và nỗ lực để cắt giảm phụ nữ của mình. Trong chương "Lasciate ogni speranza", đó là câu chuyện của phát hiện này của các ông. Nó là một cảnh thú tội đâu vào các linh mục người bởi một hiệu ứng rollover đến thú nhận, để nói những gì đã là các không thể nói: "Mà tôi hầu như không dám nói với bản thân mình" (p. 467). Nó trở nên rõ ràng những con thú đó nổi lên từ độ sâu: "Có, sau ngày này, đã có trong tôi một người đàn ông tôi không bao giờ biết" (p. 468). Trước khi băng qua đường để Esmeralda, Frollo được cho là hạnh phúc. Esmeralda đã hành động như một chất thử cập nhật một tạp chất trước đó bị chôn vùi. Chúng tôi có thể chỉ để đi qua hóa học tình yêu có tầm quan trọng của nó trong tiểu thuyết: tiếp xúc với Esmeralda chứng minh tốt đẹp của Quasimodo và màu đen của các linh mục. Đá của nhà triết học có thể là một biểu tượng: Frollo, anh ta, xảy ra không bao giờ thay đổi chì thành vàng, hoặc thay đổi người phụ nữ trẻ. Schize của tự biểu hiện sau đó trong người yêu Frollo, che đậy một đánh bại, nói cách khác là một khe cắm trái tim màu đen. Bạn có thể nói với Hugo: "Không có người đàn ông người yêu thương ghét [26]." Notre Dame de Paris là tiểu thuyết hôi tình yêu, và Frollo là một nhân vật hư cấu của niềm đam mê. Quy định này rõ ràng nhấn mạnh trong chương 2 của cuốn sách IV: "Ông threw mình như vậy trong tình yêu của mình em trai Jehan với niềm đam mê của một nhân vật đã sâu sắc, hăng hái, tập trung" (p. 242). Niềm đam mê của Frollo thay đổi đối tượng, nhưng khuynh hướng về vẫn giữ nguyên. Nếu tình yêu và sự cống hiến cho Jehan của mình xuất hiện tinh khiết đầu trong cuốn sách, nó cần lưu ý rằng tình yêu cu giới thiệu thông qua Quasimodo, khi tổ chức từ thiện nhiễm độc bởi lý do ít cao quý, cụ thể là vị trí của một hành động tốt để bảo đảm những thiên đường ở trẻ em ông giáo dục. Đương nhiên, thiếu sót tình yêu chủ yếu liên quan mối quan hệ của Frollo tại Esmeralda. Khi nhà kính đầu tiên câu hỏi Gringoire trong nhà thờ, ông xuất hiện như về cơ bản ghen tuông và tra tấn tại ý tưởng đó khác có thể có của Gypsy (suy nghĩ rằng nó đã làm một lời tuyên thệ để duy trì Virgin Tiện nghi anh ta hơi). Trong một giản đồ có thể nhớ rất para una của Hernani, Frollo là một trong những người không ngần ngại để khẳng định rằng "người không có aura. Nó là một phần của những nhân vật tiên tri người yêu mà không cần tương hỗ, và do đó những người bị ảnh hưởng bởi không thể tránh được của trái tim. Trong ý nghĩa này, khi ông quan sát Esmeralda ở redoubt Falourdel, là nó cho đến nay từ Gilliatt gián điệp Deruchette và mục sư? Khi ông cầu xin cô hiểu rằng nó không phải là lỗi của ông nếu ông yêu thương cô ấy, nó rất khác với anh hùng của người lao động của biển cách chia tay của mình để người phụ nữ trẻ mà ông có nguy cơ cuộc sống của mình tại biển? Nhưng nó là một thực tế không phải là có thể hy sinh làm cho nó khổng lồ, tội lỗi và tội phạm. Anne Ubersfeld, trong bài viết của mình "Les Miserables, bài thơ của tình yêu" [27], nhớ lại logic mà là để hy sinh bản thân cho một người thân yêu. Frollo, những người nói cho tất cả mọi thứ để của Gypsy, là Tuy nhiên hoàn toàn người nước ngoài để sublime kích thước này của tình yêu điên, cũng như ông bao giờ được coi là tự sát (IX, 1). Đó là trong ý nghĩa này, nó là con của tình yêu hoàn thiện, Barkilphedro pareil, có lẽ một chút say mê với nữ hoàng, và trở về cảm giác này vào hận thù. Liên kết của thiên nhiên này là vốn có hại, và tiểu thuyết liên tục liên kết với voluptuousness để tra tấn: Mỗi đêm các tưởng tượng ảo tưởng của mình, ông đại diện cho Esmeralda trong tất cả các thái độ có nhiều nắm tĩnh mạch của mình. Anh thấy cô ấy trên thuyền trưởng đâm, mắt đóng cửa, của nó đẹp cổ họng hồ nude máu của Phoebus, trong thời điểm này của thỏa thích nơi Archdeacon có in trên nhạt đôi môi của mình nụ hôn này với việc không may, mặc dù một nửa chết, cảm thấy đốt. Nó xem xét undressed bởi tay hoang dã của torturers, để lại đặt nude và chụp vào brodequin để sắt vít chân nhỏ của cô, vòng của mình và tốt đẹp chân, đầu gối của mình và trắng. Nó vẫn còn xem xét này đầu gối Ngà còn lại một mình ngoài điện thoại khủng khiếp của Torterue. Là cuối cùng bao gồm các cô gái trong màu áo dây vào cổ, vai trần, chân trần, gần như nude, như ông đã nhìn thấy cô ấy ngày cuối cùng. Những hình ảnh của niềm vui là co giật fists và chạy một shiver xuống cột sống của mình. (p. 535)Các ba hình ảnh liên quan đến kích thước chết người của Frollo của tình yêu. Những niềm vui luôn luôn được trộn với một cảnh của đau khổ, mà có nghĩa là nhà sư này là tàn bạo như những câu chuyện của Sade: nó là sự trớ trêu của lịch sử mà ông chỉ liên tục có thể làm hại người phụ nữ ông covets. Đang không được chia sẻ, cũng không hiến tế, tình yêu của monk có thể chỉ dẫn đến phá hủy, nơi đao phủ là chính nó nạn nhân: lớp mà trên đó nó được lấy từ ban đêm động kinh nhớ lại đáy của câu hỏi. Đây không phải là ganh tỵ là vốn doomed, bởi vì nó là không thể tránh khỏi. Hugo nhắc nhở chúng ta: "ganh tỵ là khả năng của bất cứ điều gì và gì [28] phạm tội.". Khá đáng kể, Quasimodo là lâm nguy, như là người yêu tất cả tiên tri, bởi ghen tuông và ác, và bởi một hiệu ứng đáng chú ý lây, nó vay mượn từ vựng của thầy của mình khi thuyền trưởng nhập cảnh: "Ai Cập là không quan tâm đến anh ta. Ông nói trong một giọng nói thấp đi của răng:-Damnation! Điều này là vì nó nên! Nó phải là đẹp ở trên! "(p. 526). Tất cả mọi thứ ở đây đóng của Frollo: nó là sự xuất hiện duy nhất trong miệng của mình, thường xuyên sử dụng thuật ngữ "damnation" như archdeacon. Răng mài, gợi ý của những người kể chuyện trong địa ngục trong kinh thánh, tự nhiên đề cập đến Frollo [29]; một người thấy rằng con chó và chủ của mình chia sẻ cùng một bóng tối của trái tim. Phản ánh về vẻ đẹp bên ngoài, cuối cùng, trùng với các nhà sư là sự xuất hiện của hàng may mặc. Phoebus, với s
đang được dịch, vui lòng đợi..
Bacon ôi trong đó đề cập đến sâu tâm linh, đạo đức Frollo và thể chất, mà sau đó trở thành một nhân vật ma quỷ, thú vui đen ma thuật mẫu mực của Faust và ma quỷ avatar, bằng chứng là nhiều đoạn mà sánh Satan. Nếu sự phát triển của nhân vật này là rõ ràng cảm nhận được, nó không nên làm lu mờ các bậc "tốt nhất", trong đó khẳng định rằng Frollo không phải là ác nhập thể hay luẩn quẩn bởi bản chất tự nhiên, nhưng một nhân vật hư hỏng thông qua giáo dục và các trường hợp. Đó là vì sự nhận thức này mà nổi lên những con số của các nhà giả kim bị mất trong khoa học nefas: những sự xuyên tạc của các linh hồn đáp ứng các sự xuyên tạc của nghiên cứu, và chúng ta có thể nói rằng, cũng như Hugo Về Javert, linh mục dần trật đường rầy. Đó cũng là lúc xây dựng hình ảnh của một thầy phù thủy Frollo (tin đồn phổ biến là nhanh chóng để xác nhận). Con rắn cắn đuôi của nó (IV, 5). Addicted to kiến thức, nuốt một sciendi ham muốn tình dục trước khi bị phá hủy bởi sự ham muốn ("cơn sốt cho việc mua và tích trữ," p 241 nhường đường cho cơn sốt đó là tiêu đề của một chương), Frollo đồng ý trên đường dẫn đến kiến thức bí truyền và không tin kính. Đó là trong chương này cùng các nhân vật của vực thẳm, cho dù trong khoa học hay ở trung tâm, hai đường thẳng song song trong các tiểu thuyết:
Nếu như, với tuổi tác, ông đã hình thành vực thẳm trong khoa học của mình, ông cũng đã được hình thành trong trái tim của mình. Đây là ít nhất những gì chúng ta có lý do để tin rằng nhìn vào con số này, trong đó người ta có thể nhìn thấy linh hồn của mình tỏa sáng như một đám mây đen. Từ đâu đến đầu hói này lớn, điều này luôn luôn đi xuống, điều này vẫn còn những tiếng thở dài lớn lên ngực? Những gì suy nghĩ bí mật làm nụ cười miệng của mình để cay đắng ngay cả khi cau mày của mình tiếp cận như hai con bò đực, những người sẽ chiến đấu? Tại sao tóc còn lại của mình là màu xám họ bao giờ? Ngọn lửa nội bộ mà đôi khi phá vỡ trong đôi mắt của mình, đến mức mà mắt mình giống như một cái lỗ trên bức tường của một lò là gì? (pp. 263)
Câu hỏi "đâu đó" có thể được hiểu theo khá tầm thường như "những gì là những lý do" mà còn "với những gì độ sâu" chúng ta đang chứng kiến sự trở lại bề mặt (hoặc, sử dụng hình ảnh của núi lửa, phun trào) đau chôn. Cả hai con bò đực vẫn chỉ đến sự phân ly của bản thân, và biện chứng giữa nội tâm và ngoại vi ở đây là rất đánh dấu. Frollo, trong tiểu thuyết, với vài ngoại lệ, là một nhân vật rất điềm tĩnh và trong xuất hiện, nhưng người kể chuyện cho người đọc một cái nhìn thoáng qua của sự cháy bên trong và dày vò anh hùng, mà là đặc biệt đáng chú ý ở đây với hình ảnh của bức tường. Marble phủ ngoại sâu nóng chảy tâm linh (người kể chuyện cũng sử dụng hình ảnh của nước đứng), Frollo là một bề mặt, trong đó, nếu chúng ta sẵn sàng để tìm kiếm, mở ra một vực thẳm và một vũng nước của những cảm xúc Rời sợ phun trào hoặc tràn dịch. Do đó chúng tôi phải gọi các khái niệm về chiều sâu để hiểu được nhân vật của núi lửa. Tất cả hugoliens anh hùng không phải là phức tạp (mặc dù Frollo chắc chắn là một trong những tâm lý phức tạp nhất, theo nghĩa hiểu bởi các đối thủ và các nhà phê bình của Hugo), nhưng chúng thường rất sâu. Một văn xuôi chú Dương có thể được triệu tập ở đây:
Serenity và niềm đam mê với những gì chúng tôi có trong chúng ta nhất thiết phải phát nổ bên ngoài.
Các bức xạ và ngọn lửa của tâm hồn, rất sâu họ đang có, không thể che giấu .
Spark và ánh sáng, mắt luôn buột miệng một cái gì đó. [25]
Độ sâu của trái tim là rất rõ ràng liên quan đến vấn đề của sự thất vọng tình dục trong các dòng tiếp theo đoạn này. Frollo mức độ nghiêm trọng và redoubles nỗ lực cắt giảm phụ nữ. Trong chương "Lasciate Ogni Speranza", kể về câu chuyện của sự phát hiện của người kia ở trong người ấy. Đây là một cảnh thú tội mà linh mục là một hiệu ứng ngược đến xưng tội, để nói những gì là dưới không kể xiết: "Tôi đã hầu như không dám cho tôi biết bản thân mình "(p. 467). Y trở nên rõ ràng các con thú nổi lên từ sâu thẳm: "Vâng, từ ngày hôm nay, đã có một người đàn ông trong tôi mà tôi không biết" (p 468.). Trước khi băng qua đường để Esmeralda, Frollo cho là hạnh phúc. Esmeralda đã hành động như một cập nhật phản ứng một tạp chất trước đây chôn. Chúng ta có thể lưu ý trong qua rằng hóa học tình yêu có tầm quan trọng của nó trong tiểu thuyết: tiếp xúc với Esmeralda chứng minh sự tốt lành của Quasimodo và bóng tối của linh mục. Đá của triết gia có thể là một biểu tượng Frollo, anh sẽ không bao giờ quản lý để biến chì thành vàng, hoặc để thay đổi tâm trí của mình là người phụ nữ trẻ.
Các phân ly của tự được thể hiện trong Frollo tình yêu như vậy, hoạt hình liệm một nhịp, tức là một trái tim màu đen. Người ta có thể nói với Hugo:. "Có những người đàn ông có tình yêu ghét [26] "Notre-Dame de Paris là cuốn tiểu thuyết về tình yêu cũ và Frollo là một nhân vật của niềm đam mê. Quy định này được nêu rõ trong Chương 2 của Book IV: "Vì vậy, trong tình yêu đã ném em trai Jehan của mình với niềm đam mê của một nhân vật đã được sâu sắc, nhiệt tâm, tập trung" (242 p.). Niềm đam mê của Frollo trao đổi của đối tượng, nhưng khuynh hướng vẫn giữ nguyên. Nếu tình yêu và sự cống hiến của mình để tinh khiết Jehan xuất hiện sớm trong cuốn sách, cần lưu ý rằng các creep tình yêu cũ khi nhận con nuôi của Quasimodo, khi tổ chức từ thiện bị vẩn đục bởi những động cơ cao quý hơn, cụ thể là vị trí của một hành động tốt để đảm bảo các thiên đường mà giáo dục các con. Đương nhiên, tình yêu cũ chủ yếu liên quan đến các mối quan hệ của Frollo để Esmeralda. Khi vấn đề đầu tiên của Gringoire nhà kính trong nhà thờ, dường như cơ bản ghen tuông và bị tra tấn khi nghĩ rằng có thể có một gypsy (suy nghĩ cô tuyên bố sẽ vẫn là một trinh nữ an ủi ông nào đó). Trong một mô hình mà có thể nhắc nhở các una Tres para Hernani, Frollo là một người không ngần ngại nói rằng "không có ai sẽ." Nó là một trong những nhân vật hugoliens tình yêu mà không có đi có lại, và do đó bị ảnh hưởng bởi số phận của trái tim. Trong ý nghĩa này, khi quan sát thấy trong Esmeralda giảm Falourdel, là nó cho đến nay Gilliatt xem Deruchette và Mục sư? Khi anh cầu xin cô hiểu rằng đó không phải là lỗi của mình rằng anh yêu cô, là nó rất khác với những anh hùng của người lao động biển thầu chia tay với người phụ nữ trẻ cho người mà ông đã liều mình Biển? Nhưng nó là một thực tế không có thể hy sinh mà làm cho các quái dị, tội lỗi và hình sự. Ubersfeld Anne, trong bài viết của mình "Les Miserables, tình yêu bài thơ" [27], nhớ lại logic của sự hy sinh cho người mình yêu. Frollo, người nói chuyện với tất cả mọi thứ cho cho gypsy, tuy nhiên lại hoàn toàn xa lạ với các chiều kích siêu việt của tình yêu điên, và ông không bao giờ nghĩ đến việc tự tử (IX, 1). Chính trong ý nghĩa này mà đó là con số của tình yêu cũ, như Barkilphedro, có thể một chút trong tình yêu với hoàng hậu, và trả về cảm giác đó thành sự thù ghét. Liên kết của thiên nhiên này là theo định nghĩa có hại, và cuốn tiểu thuyết ràng buộc không ngừng niềm vui để tra tấn:
Mỗi đêm tưởng tượng mê sảng của ông đại diện la Esmeralda với ông trong tất cả những thái độ đó đã luộc nhất tĩnh mạch của mình. Ông thấy mình đang nằm trên thuyền trưởng bị đâm, mắt cô nhắm lại, trần họng xinh đẹp của cô đầy máu của Phoebus, tại thời điểm này rất thích hợp khi các phó giám mục đã in dấu trên đôi môi nhợt nhạt của cô mà hôn mà không may, mặc dù một nửa đã chết, đã có cảm thấy bỏng. Ông nhìn thấy những cởi quần áo bằng tay dã man của những kẻ tra tấn, bỏ trần và lắp vào khởi động bằng sắt vít nhỏ chân, tiền phạt và vòng chân, mềm mại và trắng đầu gối của cô. Ông vẫn có thể thấy rằng ngà voi đầu gối còn lại một mình bên ngoài máy ảnh khủng khiếp Torterue. Cuối cùng anh cũng đã tìm các cô gái trong chiếc áo, kết hôn, vai trần, chân đất, gần như trần truồng, như ông đã cho ngày cuối cùng. Những hình ảnh này là voluptuousness căng thẳng nắm đấm của mình và một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô. (p. 535)
Những hình ảnh ba liên quan đến các chiều kích gây chết người của tình yêu Frollo. Những niềm vui luôn được trộn với một cảnh đau khổ, không phải là để nói rằng nhà sư này là tàn bạo như trong các câu chuyện của Sade: đây là sự trớ trêu của lịch sử mà nó chỉ có thể làm tổn thương người phụ nữ liên tục nó covets. Được không chia sẻ hay tình yêu hy sinh các tu sĩ chỉ có thể dẫn đến phá hủy, khi đao đã tự mình một nạn nhân: các lớp mà nó được thực hiện co giật về đêm nhắc nhở giường của câu hỏi. Nó không phải là ghen tuông vốn đã chịu số phận, bởi vì nó là không thể tránh khỏi. Hugo nhớ lại:. "Ghen là khả năng của bất cứ điều gì và có tội gì [28] "Vậy là khá đáng kể, Quasimodo đang bị đe dọa, giống như tất cả hugoliens tình yêu, bởi ghen tuông và hiểm độc, và một hiệu ứng lây lan đáng chú ý, ông vay mượn từ vựng cùng của chủ mình khi đội trưởng đến hiện trường:" Các Ai Cập không quan tâm đến anh ta. Ông nói nhẹ nhàng, nghiến răng: - Damnation! Vì vậy, để được! nó chỉ cần được xinh đẹp ở trong đó! "(P. 526). Mọi thứ ở đây mang đến cho anh gần gũi hơn với Frollo: đây là trường hợp duy nhất trong miệng, từ "bị nguyền rủa" như phó chủ giáo thường xuyên sử dụng. Nghiến răng, người kể chuyện đề cập đến Gehenna trong Kinh Thánh, tất nhiên đề cập đến Frollo [29]; chúng ta thấy rằng con chó và xử lý chia sẻ cùng bóng tối của trái tim. Reflection về vẻ đẹp bên ngoài, cuối cùng, tham gia của các nhà sư như sự xuất hiện của hàng may mặc. Phoebus, với s
đang được dịch, vui lòng đợi..