Poète et musicien, Ferré a mêlé le lyrisme à l'argot, l'amour à l'anar dịch - Poète et musicien, Ferré a mêlé le lyrisme à l'argot, l'amour à l'anar Việt làm thế nào để nói

Poète et musicien, Ferré a mêlé le

Poète et musicien, Ferré a mêlé le lyrisme à l'argot, l'amour à l'anarchie. Il occupe une place centrale dans le monde de la chanson française et est sans doute une des références absolues dans ce domaine. Léo Ferré est né le 24 août 1916 dans la Principauté de Monaco d'un père employé de la Société des Bains de Mer, Joseph, et d'une mère Marie, qui possède un atelier de couture. Il a une grande soeur, Lucienne, de trois ans son aînée. A l'âge de neuf ans, il est envoyé comme pensionnaire chez les Frères des Ecoles Chrétiennes du collège Saint-Charles de Bordighera en Italie. Léo supporte mal la discipline rigoriste de cet internat français. Il commence à prendre en horreur les Frères qui lui dispensent leur enseignement. Malgré la présence d'un camarade avec lequel il découvre la musique et la poésie, il ressent une grande solitude. Il en veut à son père de l'avoir envoyé si loin de sa famille. En 1934, il passe le baccalauréat à Rome avec succès. Son père refusant de lui laisser faire le conservatoire de musique, il l'oblige à donner des cours de français au collège de Borghera.

A l'automne 35, il monte à Paris pour suivre des études de droit qui aboutiront en 39 à l'obtention du diplôme de Sciences Politiques. Puis il fait son service militaire avant d'être démobilisé en 40. De retour à Monaco, il occupe un poste de distributeur de bons de ravitaillement aux hôteliers. Entre temps, il se marie en octobre 43 avec Odette. Il entre ensuite à Radio Monte-Carlo où il est tout à la fois, suivant l'occasion, speaker, bruiteur ou pianiste. Il commence à composer des poèmes, chante dans des cabarets, découvre Charles Trenet et rencontre même Edith Piaf qui lui conseille de se produire à Paris.

A la libération, il se produit au Boeuf sur le toit, cabaret parisien où il partage l'affiche avec les Frères Jacques et le tandem Roche-Aznavour. Il gagne assez mal sa vie mais fait enfin ce qu'il aime. En 1947, débarquant d'une tournée catastrophique en Martinique, il travaille avec Francis Claude au Milord l'Arsouille, cabaret de la capitale et crée "l'Ile Saint-Louis" ou "A Saint-Germain-des-Prés". C'est l'époque de ses grandes amitiés : Jean-Roger Caussimon, Juliette Gréco ou Renée Lebas qui la première chantera une de ses chansons "Elle tourne... la terre".

Mais la vie courante est difficile et Odette sa femme, ne peut plus supporter les incertitudes de "la Vie d'artiste", célèbre chanson de Léo Ferre. Ils divorcent en décembre 1950. Après s'être tenu longtemps à l'écart des événements politiques, y compris au moment du Front Populaire, Léo Ferré fréquente de plus en plus les milieux libertaires (à la fin des années 40, il avait accepté de participer aux galas de la Fédération Anarchiste), mais fait un détour rapide par le Parti Communiste Français, qu'il considérera toute sa vie comme un parti de référence.

Puis dans un café parisien, il rencontre sa deuxième compagne Madeleine, femme de tête qui prend en charge le destin de l'artiste. D'ailleurs cette année-là, il écrit un opéra, "la Vie d'Artiste", qui révèle un véritable talent de compositeur. Quatre ans plus tard, il récidive avec un oratorio sur la "Chanson du mal-aimé" de Guillaume Apollinaire, qu'il crée à l'Opéra de Monte-Carlo.

En 1953, Léo Ferré chante en vedette américaine de Joséphine Baker, à l'Olympia. Il signe aussi avec la maison de disques Odéon pour qui il enregistre "Paris Canaille" créée l'année précédente par Catherine Sauvage. Il s'installe avec Madeleine et sa fille (qu'elle a eu d'un précédent mariage et que Ferré considère comme sa propre enfant) sur le boulevard Pershing à Paris. Malgré le peu d'argent dont ils disposent, l'appartement est toujours ouvert aux amis : Catherine Sauvage et le comédien Pierre Brasseur, les Frères Jacques et d'autres.

Avec le succès de "Paris Canaille", il peut s'acheter une maison à la campagne. En mars 55, il fait son premier Olympia en tant que vedette. Il y chante "l'Homme", "Monsieur William", "Graine d'Ananar", etc. A la fin de cette année-là, il enregistre aussi huit nouvelles chansons dont "Pauvre Ruteboeuf"et le "Guinche". Il s'accompagne seul au piano et même à l'orgue. On y trouve aussi "l'Amour", chanson qui plaît énormément au poète surréaliste André Breton. De là, naît une belle amitié qui se termine malheureusement le jour où Ferré présente au vieil homme "Poètes... vos papiers" en 56. Ce recueil de soixante-dix-sept poèmes rassemble aussi des chansons qu'il a déjà chantées et des textes dans lesquels tout au long de sa vie, il ira puiser. Cette véritable profession de foi du poète est aussi une prise de position contre l'écriture automatique des Surréalistes. André Breton, mécontent, conteste cette vision de la poésie et refuse finalement d'écrire la préface. Les ponts sont rompus et la fâcherie dure jusqu'en 1966, date de la mort de Breton.

L'année 56 est aussi marquée par l'écriture de la "Nuit", ballet avec textes et chansons destiné au chorégraphe Roland Petit et à sa compagnie : l'accueil des critiques est défavorable et au bout de quatre représentations, le spectacle est retiré de l'affiche du Théâtre de Paris. En avril 57, paraît "Les Fleurs du Mal chanté par Léo Ferré", disque en hommage à Charles Baudelaire, grand poète français du XIXème siècle. En janvier 58, il donne son premier tour de chant à Bobino, auquel il sera fidèle. Puis en avril, il enregistre un nouvel album, "Encore du Léo Ferré" chez Odéon, dans lequel Jean-Roger Caussimon lui a écrit "Le Temps du Tango" mais on peut entendre aussi "l'Eté s'en fout" ou "Mon Camarade". Désormais, à l'abri des soucis financiers, il achète sur un coup de tête une île en Bretagne, l'Ile du Guesclin.

En 1961, il enregistre pour la firme Barclay "les Chansons d'Aragon", soit dix poèmes mis en musique par l'artiste : de "L'Affiche Rouge" à "l'Etrangère", d'Elsa" à "Est-ce ainsi que les hommes vivent ?", Léo Ferré donne à ces textes en les interprétant une autre dimension. Louis Aragon est très impressionné et très fier. Se noue alors une amitié sincère et simple entre le poète et le chanteur.

A quelques mois d'intervalle, il enregistre "Paname", succès qui annonce une décennie prolifique et prospère. Il se produit au Théâtre du Vieux Colombier : parmi les nouvelles chansons , "Merde à Vauban", "les Rupins" ou "Thank you Satan". La presse est dithyrambique. Dans la foulée, il chante dans le célèbre music-hall, l'Alhambra.

Ayant atteint l'âge de 45 ans, Ferré, se sent enfin à l'aise. Il sait qu'il doit beaucoup à son épouse Madeleine qui a incontestablement un sens artistique très développé. Fin 62 et début 63, il est à l'affiche de l'ABC, autre music-hall parisien où il présente de nouvelles créations qui viennent juste d'être enregistrées en 33 tours, la "Langue française", "T'es chouette" ou "T'es rock, Coco". Déménageant du boulevard Pershing, la famille Ferré, à laquelle s'est ajouté une petite guenon prénommée Pépée (que Léo et Madeleine considèrent comme leur propre fille), va s'installer dans le département du Lot, à Perdrigal.

Puis c'est "Ferré 64", disque de maturité qui démontre que son inspiration est à son zénith : "Franco la muerte", "Sans façon", "Mon piano", etc. Inspiration d'un rebelle qui exprime avec poésie, les violences rentrées et les "coups de gueule" d'un anarchiste qui ne renie pourtant pas les facilités que lui procurent l'argent. En 65 et 66, il effectue deux tournées au Canada. Il accorde durant cette période, de nombreuses interviews à la radio et à la télévision. En 66, c'est son retour sur une scène parisienne, Bobino. Il rend un vibrant hommage au poète Rimbaud, accompagné de son seul piano, qui laisse la salle émue par l'union si belle de la poésie et de la chanson.

Le disque qui sort durant l'été 67, est une oeuvre qui nous montre que Ferré est un grand parolier : la facture des textes est encore classique, mais ils sont toujours aussi percutants. Préfigurant ce qui deviendra la génération hippie, il écrit "Salut Beatnick" et dans des registres différents, "C'est un air", "On n'est pas des saints", "Le Lit", etc. Une chanson manque pourtant : "A une chanteuse morte", hommage à Edith Piaf, mais aussi attaque allusive à Mireille Mathieu, chanteuse que l'on présente à cette époque comme sa remplaçante. C'est le patron Eddy Barclay qui le censure.

Puis c'est à nouveau Bobino pendant tout le mois de septembre. Malheureusement, la vie de reclus que mènent Léo et Madeleine Ferré, quand ils ne sont pas à Paris pour des raisons professionnelles, commence à rendre leur existence difficile : dans le vieux château du Lot, la compagnie de leurs nombreux animaux domestiques et de leur tribu de chimpanzés (devenus au fil des ans de véritables enfants à leurs yeux) va finalement les éloigner l'un de l'autre. C'est une rupture douloureuse qui a lieu début 68.

Les événements de mai 68 en France, marquent profondément Léo Ferré. Il se produit d'ailleurs le 10 mai lors du célèbre gala de la Mutualité, gala des anarchistes. Il est au yeux du public enthousiaste le chantre de la contestation et de la révolution permanente. En fait, il est toujours aussi distant par rapport à l'action politique. En octobre, il s'embarque pour une tournée en Afrique du Nord qui ne sera pas un succès. Début 69, sort un nouveau disque inspiré par l'agitation de mai 68 : "Comme une fille", "L'été 68", "Les Anarchistes" même si cette dernière chanson est antérieure aux événements.

Cette année-là, Léo Ferré refait Bobino en janvier et février. Porté par la chanson "C'est extra", devenu depuis un véritable tube, l'ensemble du récital est enregistré et est publié en double album.

Le 6 janvier a lieu une rencontre au sommet entre Ferré, Jacques Brel et Georges Brassens, considérés tous les trois comme les piliers de la chanson française. Cette rencontre est à l'initiative d'un journaliste d'un magazine musical français, Rock & Folk. Ils abordent leurs thèmes de prédilection et échangent leur opinions.

Rencontrée avant sa séparation d'
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Nhà thơ, nhạc sĩ và Ferré đã trộn lyricism với tiếng lóng, tình yêu để tình trạng hỗn loạn. Nó chiếm một vị trí trung tâm trong thế giới của Pháp bài hát và là không có nghi ngờ một tài liệu tham khảo tuyệt đối trong lĩnh vực này. Léo Ferré sinh ngày 24 tháng 8 năm 1916 trong công quốc Monaco và có một cha nhân viên xã hội của phòng tắm biển, Joseph và một người mẹ Marie, người sở hữu một xưởng may. Ông có một chị gái, Lucienne, ba năm cao cấp của mình. Lúc 9 tuổi, ông được gửi trường nột trú với các anh em của trường đại học Saint-Charles Bordighera tại ý, Thiên Chúa giáo. Leo nặng hỗ trợ kỷ luật nghiêm ngặt của trường nội trú pháp này. Ông bắt đầu để có trong kinh dị anh em mà hướng dẫn của họ. Bất chấp sự hiện diện của một bạn cùng lớp với người mà ông phát hiện ra âm nhạc và các bài thơ, ông cảm thấy cô đơn tuyệt vời. Ông muốn cha mình để các đã gửi quá xa gia đình. Năm 1934, nó đã vượt qua baccalaureat ở Rome. Cha ông đã từ chối để cho anh ta làm cho học viện âm nhạc, ông lực lượng Anh ta để cung cấp cho các khóa học tiếng Pháp tại trường cao đẳng Borghera. Sự sụp đổ của 35, ông đến Paris để học luật sẽ dẫn đến mức độ khoa học chính trị 39. Sau đó ông đã làm nghĩa vụ quân sự trước khi được xuất trong 40. Trở lại trong Monaco, ông là một nhà phân phối của tiếp nhiên liệu hóa đơn hoteliers. Trong khi đó, ông kết hôn vào ngày 43 với Odette. Ông đã tham gia sau đó là tại Đài phát thanh Monte-Carlo nơi nó tất cả cùng một lúc, tùy thuộc vào dịp, loa, buzzer hoặc nghệ sĩ dương cầm. Ông bắt đầu sáng tác những bài thơ, ca hát trong câu lạc bộ đêm, xem Charles Trenet và đáp ứng cùng một Edith Piaf người khuyên anh để xảy ra ở Paris. Giải phóng, nó xảy ra với ox trên mái nhà, nơi ông chia sẻ các poster với anh em Jacques và bộ đôi Roche-Aznavour cabaret. Ông kiếm được của mình sống kém nhưng cuối cùng làm những gì ông yêu thương. Năm 1947, hạ cánh bằng một tour du lịch tai hại ở Martinique, ông làm việc với Francis Claude tại Milord L'arsouille cabaret thủ đô và tạo ra "l'Ile Saint Louis" hoặc "Một Saint-Germain - des - Prés". Đây là thời gian của tình bạn tuyệt vời của ông: Jean-Roger Caussimon, Juliette Gréco hoặc Renée Lebas người đầu tiên sẽ hát một bài hát của ông "Nó... chỉ trái đất". Nhưng cuộc sống là khó khăn và vợ Odette, không còn có thể chịu sự không chắc chắn của "La Vie d'artiste", các bài hát nổi tiếng của Léo Ferré. Họ ly dị trong tháng 12 năm 1950. Sau một thời gian dài ra khỏi sự kiện chính trị, trong đó có tại thời điểm phía trước phổ biến, Léo Ferré tham dự nhiều tự do chủ nghĩa vòng tròn (vào cuối những năm 1940, ông đã đồng ý để tham dự galas vô chính phủ liên bang), nhưng cung cấp cho một nhanh bởi Đảng Cộng sản Pháp, rằng ông sẽ có cuộc sống của mình như là một bên tham khảo. Sau đó trong một quán cà phê Paris, ông gặp người vợ thứ hai Madeleine, vợ của người đứng đầu hỗ trợ số phận của các nghệ sĩ. Cũng năm đó, ông đã viết một opera, "La Vie d'artiste", cho thấy một tài năng thực sự của nhà soạn nhạc. Bốn năm sau, ông là trở lại với một ông trong "ca khúc cho các unloved" bởi Guillaume Apollinaire, ông đã tạo ra tại Opéra de Monte-Carlo. Năm 1953, Léo Ferré chante với Mỹ Joséphine Baker, ở Olympia. Ông cũng đã ký với nhãn Odeon mà ông ghi lại "Canaille Paris" tạo năm trước bởi Catherine Sauvage. Ông di chuyển với Madeleine và con gái của cô (cô ấy đã từ một cuộc hôn nhân trước và Ferré được coi là trẻ em của riêng mình) trên đại lộ boulevard Pershing ở Paris. Mặc dù ít tiền họ có, căn hộ là luôn luôn mở ra cho bạn bè: Catherine Sauvage và diễn viên Pierre Brasseur, Jacques anh em và những người khác.Với sự thành công của "Paris Canaille", ông có thể mua một căn nhà ở nông thôn. Trong tháng ba 55, ông thực hiện của mình Olympia đầu tiên là đặc trưng. Anh hát "man", "Ông William", "Hạt giống D'ananar", vv. Vào cuối năm nay, ông cũng ghi lại tám bài hát mới bao gồm "Nghèo Ruteboeuf" và "Guinche". Nó được đi kèm với chỉ piano và thậm chí là các cơ quan. Có là cũng "tình yêu", bài hát kháng cáo rất nhiều cho siêu thực nhà thơ tiếng André Breton. Từ đó sinh ra một tình bạn đẹp thật không may kết thúc ngày nơi đường sắt là ông già "nhà thơ... giấy tờ của bạn" trong 56. Bộ sưu tập này của bảy mươi bảy bài thơ cũng mang lại bài hát mà ông đã có sung và văn bản trong đó tất cả trong suốt cuộc đời của ông, ông sẽ đi để vẽ. Nghề này tảng thật của Đức tin của nhà thơ cũng tham gia một đứng chống lại các văn bản tự động của các siêu. Tiếng André Breton, không hài lòng, thách thức này tầm nhìn của thơ và từ chối cuối cùng để viết lời nói đầu. Cầu đang bị hỏng và khắc nghiệt bất đồng cho đến năm 1966, ngày của cái chết của tiếng Breton. 56 cũng được đánh dấu bằng văn bản của "Đêm", múa ba lê với văn bản và các bài hát cho biên đạo múa Roland Petit và công ty của ông: các nhà phê bình là bất lợi và sau bốn buổi biểu diễn nhất, Hiển thị được lấy ra từ các poster Théâtre de Paris. Trong tháng 4 57, có vẻ như "Fleurs du Mal của Léo Ferré", lái xe trong sự kính trọng đến Charles Baudelaire, tuyệt vời nhà thơ Pháp thế kỷ 19. Trong năm 58, ông đã cho ca hát chuyến đầu tiên tại nhà hát Bobino, nhờ đó mà nó sẽ là đúng. Sau đó trong tháng tư, ông ghi một album mới, "Encore của the Léo Ferré" tại Odeon, trong đó Jean-Roger Caussimon đã viết "Thời điểm Tango" nhưng ai cũng có thể nghe thấy "Mùa hè quan tâm" hoặc "Đồng chí của tôi". Bây giờ, đi từ tài chính lo lắng, ông mua trên một whim một hòn đảo ở Brittany, đảo du Guesclin. "Vào năm 1961, ông ghi cho công ty Barclay" bài hát của Aragon", mười bài thơ thiết lập để âm nhạc của các nghệ sĩ:" poster màu đỏ "để"nước ngoài", Elsa" "nó cũng như người đàn ông sống?", Léo Ferré cho các văn bản trong các giải thích một kích thước. Louis Aragon là rất ấn tượng và rất tự hào. Trong khi xây dựng một đơn giản và chân thành tình hữu nghị giữa các nhà thơ và ca sĩ.Một vài tháng apart, ông ghi lại "Paname", thành công thông báo một thập kỷ prolific và thịnh vượng. Nó xảy ra tại Colombier Théâtre du Vieux: giữa các bài hát mới, "Shit để Vauban", "Khoe khoang" hoặc "cảm ơn bạn Satan". Báo chí là ngây ngất. Trong những hậu quả, ông đã hát trong hội trường âm nhạc nổi tiếng, Alhambra. Những người đã đạt được 45 tuổi, Ferré, cảm thấy thoải mái cuối cùng. Ông biết rằng ông nợ rất nhiều để vợ Madeleine người chắc chắn có một cảm giác nghệ thuật phát triển cao. Kết thúc 62 và 63 đầu, đó là áp phích của CBA, một trường âm nhạc Paris nơi ông trình bày sáng tạo mới chỉ đến được ghi lại trong "vòng 33,"tiếng Pháp", bạn mát mẻ" hay "bạn đang rock, Coco". Di chuyển Pershing Boulevard, gia đình Ferré, thêm vào một Guénon nhỏ tên là Harry (mà Leo và Madeleine coi là con gái riêng của họ), sẽ giải quyết trong vùng nhiều, Perdrigal. Sau đó nó là "Ferré 64", đĩa của kỳ hạn thanh toán đó chứng tỏ rằng cảm hứng của nó là đỉnh cao của nó: "Franco muerte", "không có cách nào", "Piano của tôi", vv. Cảm hứng của một quân nổi dậy người thể hiện với thơ, trở về bạo lực và "cuộc đảo chính de gueule" của một anarchist người được không phủ nhận các cơ sở cung cấp cho nó tiền. 65, 66 và ông thực hiện hai tour du lịch cho Canada. Nó cho phép trong giai đoạn này, nhiều cuộc phỏng vấn trên truyền hình và đài phát thanh. Trong năm 66, là trở lại trên một sân khấu Paris, nhà hát Bobino. Ông tổ chức một cống chân thành để nhà thơ Rimbaud, đi kèm với đàn piano duy nhất của mình, để lại phòng di chuyển thông qua việc hợp tuyệt đẹp của thơ và bài hát. Đĩa được phát hành vào mùa hè 67, là một công việc cho chúng ta thấy rằng đường sắt là một nhà thơ trữ tình tuyệt vời: hóa đơn của các văn bản là cổ điển vẫn còn, nhưng họ vẫn còn linh hoạt. Prefiguring những gì sẽ trở thành các thế hệ hippie, ông đã viết 'Hi Beatnick' và trong đăng ký khác nhau, "là một giai điệu", "Nó không phải là các vị thánh", "Ngủ", vv. Một bài hát thiếu được: 'Một ca chết', tribute to Edith Piaf, nhưng cũng tấn công allusive để Mireille Mathieu, ca sĩ trình bày tại thời điểm đó như là thay thế của mình. Đây là ông chủ Eddy Barclay mà các kiểm duyệt.Puis c'est à nouveau Bobino pendant tout le mois de septembre. Malheureusement, la vie de reclus que mènent Léo et Madeleine Ferré, quand ils ne sont pas à Paris pour des raisons professionnelles, commence à rendre leur existence difficile : dans le vieux château du Lot, la compagnie de leurs nombreux animaux domestiques et de leur tribu de chimpanzés (devenus au fil des ans de véritables enfants à leurs yeux) va finalement les éloigner l'un de l'autre. C'est une rupture douloureuse qui a lieu début 68.Les événements de mai 68 en France, marquent profondément Léo Ferré. Il se produit d'ailleurs le 10 mai lors du célèbre gala de la Mutualité, gala des anarchistes. Il est au yeux du public enthousiaste le chantre de la contestation et de la révolution permanente. En fait, il est toujours aussi distant par rapport à l'action politique. En octobre, il s'embarque pour une tournée en Afrique du Nord qui ne sera pas un succès. Début 69, sort un nouveau disque inspiré par l'agitation de mai 68 : "Comme une fille", "L'été 68", "Les Anarchistes" même si cette dernière chanson est antérieure aux événements. Cette année-là, Léo Ferré refait Bobino en janvier et février. Porté par la chanson "C'est extra", devenu depuis un véritable tube, l'ensemble du récital est enregistré et est publié en double album.Le 6 janvier a lieu une rencontre au sommet entre Ferré, Jacques Brel et Georges Brassens, considérés tous les trois comme les piliers de la chanson française. Cette rencontre est à l'initiative d'un journaliste d'un magazine musical français, Rock & Folk. Ils abordent leurs thèmes de prédilection et échangent leur opinions.
Rencontrée avant sa séparation d'
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Nhà thơ và nhạc sĩ, Ferré trữ tình pha trộn với tiếng lóng, tình yêu với tình trạng hỗn loạn. Nó chiếm một vị trí trung tâm trong thế giới của bài hát tiếng Pháp và có lẽ là một trong những tài liệu tham khảo tuyệt đối trong lĩnh vực này. Léo Ferré được sinh ra ngày 24 Tháng 8 năm 1916 tại công quốc Monaco một người cha nhân viên của Société des Bains de Mer, Joseph, và mẹ Marie, người sở hữu một xưởng may. Ông có một người chị, Lucienne, ba năm cao cấp của mình. Ở tuổi lên chín, cậu đã được gửi như một trú với Christian Brothers của St. Charles College of Bordighera ở Italy. Leo căm ghét kỷ luật nghiêm ngặt của các trường nội trú Pháp. Nó bắt đầu ghét cay ghét đắng những Brothers đã cung cấp cho ông giảng dạy của mình. Mặc dù có sự hiện diện của một đồng chí với người mà ông phát hiện ra âm nhạc và thơ ca, ông cảm thấy rất cô đơn. Ông căm ghét cha mình để gửi cho anh ta cho đến nay gia đình mình. Năm 1934, ông đỗ Cử nhân ở Rome thành công. Cha ông từ chối để cô làm nhạc viện âm nhạc, nó buộc ông phải từ bỏ học tiếng Pháp để Borghera đại học. Vào mùa thu năm 35, ông chuyển đến Paris để tham dự trường luật mà sẽ cho kết quả 39 đến nhận được bằng khoa học chính trị. Sau đó, ông đã làm nghĩa vụ quân sự của mình trước khi được thải ra với 40. Quay trở lại Monaco, ông đã có một trạm phân phối tiếp nhiên liệu tốt cho khách sạn. Trong khi đó, ông kết hôn với Odette vào tháng 43. Sau đó ông gia nhập Đài phát thanh Monte Carlo, nơi ông là cùng một lúc, theo các dịp, loa, còi hoặc nghệ sĩ dương cầm. Ông bắt đầu sáng tác những bài thơ, hát trong hộp đêm, phát hiện Charles Trenet và thậm chí đã gặp Edith Piaf người đã khuyên ông đến Paris. Sau khi phát hành, ông đã biểu diễn tại Boeuf sur le Toit, một quán rượu ở Paris, nơi ông chia sẻ hóa đơn với Brothers và bộ đôi Jacques Roche-Aznavour. Ông kiếm được cuộc sống của mình nhưng kém cuối cùng làm những gì mà anh yêu. Năm 1947, một tour du lịch hạ cánh thảm khốc ở Martinique, ông đã làm việc với Claude để Francis thưa ngài I'Arsouille, cabaret của thủ đô và tạo ra "Ile Saint-Louis" hoặc "A Saint-Germain-des-Prés". Đó là thời gian của tình bạn tuyệt vời của mình: Jean-Roger Caussimon, Juliette Greco hay Renée Lebas người đầu tiên hát một ca khúc của mình "... Cô quay trái đất." Nhưng cuộc sống hàng ngày là rất khó khăn và vợ Odette, không thể chịu được sự không chắc chắn của "Vie d'nghệ sĩ", bài hát nổi tiếng Leo Ferre. Họ ly dị vào tháng Mười Hai năm 1950. Sau khi dành thời gian đi từ các sự kiện chính trị, trong đó có ít thời gian của Mặt trận Bình dân, Léo Ferré giới tự do chủ nghĩa ngày càng thường xuyên (trong những năm cuối thập niên 40, ông đã đồng ý tham gia gala vô chính phủ Liên bang), nhưng thực hiện một đường vòng nhanh vào Đảng Cộng sản Pháp, mà ông coi cuộc sống của mình như là một đảng lãnh đạo. Sau đó, trong một quán cà phê Paris, ông đã gặp người vợ thứ hai Madeleine, người đứng đầu phụ nữ của mình hỗ trợ số phận của người nghệ sĩ. Bên cạnh đó năm đó, ông đã viết một vở opera, "Cuộc sống nghệ sĩ", trong đó cho thấy một tài năng thực sự là một nhà soạn nhạc. Bốn năm sau, ông trở lại với một oratorio vào "Song of the không được yêu thương" của Guillaume Apollinaire, ông đã tạo ra các Monte-Carlo Opera. Năm 1953, Léo Ferré hát sao Mỹ Josephine Baker tại Olympia. Ông cũng đã ký với công ty đĩa hát Odeon cho người mà ông đã thu âm "Paris Canaille" được tạo ra vào năm ngoái của Catherine Sauvage. Ông di chuyển với Madeleine và con gái (bà có cuộc hôn nhân trước và Ferré coi đứa con của mình) trên Boulevard Pershing ở Paris. Mặc dù tiền ít ỏi mà họ có, chung cư luôn mở cửa cho bạn bè. Catherine Sauvage và các diễn viên Pierre Brasseur, các Brothers Jacques và khác với sự thành công của "Paris Canaille", anh có thể mua một nhà ở trong nước. Vào ngày 55, ông đã thực hiện Olympia đầu tiên của mình là ngôi sao. Anh ấy hát "Man", "Sir William," "Seed of Ananar" vv Vào cuối năm đó, ông cũng ghi tám bài hát mới bao gồm "Poor Ruteboeuf" và "Guinche". Nó đi kèm với piano và thậm chí các cơ quan. Nó cũng bao gồm "Love", một bài hát đã lôi cuốn rất lớn đến các nhà thơ siêu thực André Breton. Từ đó sinh ra một tình bạn đẹp mà tiếc là kết thúc vào ngày người đàn ông Ferré hiện tại "nhà thơ ... giấy tờ của bạn" cũ tại 56. Bộ sưu tập này của bảy mươi bảy bài thơ còn thu thập những bài hát anh đã hát và văn bản, trong đó trong suốt cuộc đời của mình, ông sẽ vẽ. Đây nghề thật về đức tin của các nhà thơ cũng được giữ một lập trường chống lại các văn bản tự động của siêu thực. André Breton, không hài lòng, tranh chấp quan điểm này của thơ ca và cuối cùng đã từ chối viết lời tựa. Các cây cầu bị phá vỡ và các cuộc tranh cãi kéo dài đến năm 1966, cái chết của Breton. Những năm 56 cũng được đánh dấu bởi các văn bản của "Night" múa ba lê với các văn bản và các bài hát cho các biên đạo múa Roland Petit và mình Công ty: phê bình hoan nghênh là không thuận lợi và sau bốn buổi biểu diễn, chương trình được lấy ra từ các poster của Nhà hát de Paris. Vào ngày 57, xuất hiện "Les Fleurs du Mal hát bởi Léo Ferré" đĩa cống Charles Baudelaire, nhà thơ Pháp vĩ đại của thế kỷ XIX. Vào ngày 58, ông đã cho tour diễn ca hát đầu tiên của mình để Bobino, mà nó sẽ là sự thật. Sau đó, vào tháng Tư, ông đã thu âm một album mới, "Encore Leo Ferré" tại Odeon, trong đó Jean-Roger Caussimon được viết "The Tango của thời gian", nhưng cũng có thể được lắng nghe "Mùa hè không quan tâm" hay " đồng chí của tôi ". Bây giờ, miễn phí từ lo lắng tài chính, ông đã mua về một ý thích một hòn đảo ở Brittany, Ile du Guesclin. Năm 1961, anh thu âm cho hãng Barclay "Songs of Aragon", mười bài thơ đặt âm nhạc của các nghệ sĩ của "The Red Show" để "nước ngoài" Elsa "để" Đây có phải là cách đàn ông sống ", Léo Ferré cho các văn bản giải thích một không gian khác ?. Louis Aragon đã rất ấn tượng và rất tự hào. Nếu sau đó gắn một tình bạn chân thành và đơn giản giữa nhà thơ và ca sĩ. Một vài tháng xa nhau, anh đã thu âm "Paname" thành công bố thập kỷ sung mãn và thịnh vượng. Nó xảy ra Théâtre du Vieux Colombier. trong số những ca khúc mới, "Chết tiệt Vauban", "các Nobs" hoặc "Cảm ơn bạn Satan" Báo chí là tán dương Trong quá trình đó, anh đã hát trong những hội trường âm nhạc nổi tiếng, Alhambra .. Có đến tuổi 45, Ferré, cuối cùng cảm thấy thoải mái. Anh ấy biết anh nợ rất nhiều để vợ Madeleine người chắc chắn có một ý nghĩa nghệ thuật phát triển cao. Cuối 62 và đầu 63, đó là với các poster của CBA, một trường âm nhạc ở Paris, nơi ông trình bày những sáng tạo mới đã chỉ được ghi nhận ở 33 tháp, "Ngôn ngữ Pháp", "Bạn đang tốt đẹp "hoặc" Bạn đang đá Coco ". Di chuyển Pershing Boulevard, gia đình Ferre, để được thêm một con khỉ nhỏ có tên Pépée (Leo và Madeleine xem xét con gái riêng của họ) là sẽ giải quyết trong các bộ phận lô trong Perdrigal. Sau đó, nó " Ferré 64 "đĩa trưởng thành cho thấy rằng cảm hứng là trên không," Franco la muerte "," Không có cách nào, "" piano của tôi ", vv Cảm hứng của một kẻ nổi loạn người thể hiện thơ, biên lai bạo lực và "rants" của một kẻ vô chính phủ đã không phủ nhận, tuy nhiên các thiết bị vừa đủ cho ông tiền. Trong 65 và 66, ông đã thực hiện hai chuyến Canada. Nó cấp trong thời gian này, nhiều cuộc phỏng vấn trên đài phát thanh và truyền hình. Năm 66, đang trở lại trên sân khấu Paris, Bobino. Nó tỏ lòng kính trọng với nhà thơ Rimbaud, kèm theo độc tấu piano của mình, rời khỏi phòng xúc động bởi những đoàn xinh đẹp của thơ ca và bài ​​hát. Các album đi ra vào mùa hè năm 67, là một công việc mà cho chúng ta thấy rằng Ferré là một nhà thơ trữ tình tuyệt vời: hóa đơn văn bản là vẫn cổ điển, nhưng họ vẫn còn ảnh hưởng mạnh. Báo hiệu trước những gì sẽ trở thành thế hệ hippie, ông viết "Hi Beatnick" và vào sổ đăng ký khác nhau, "Đó là một không khí", "Chúng tôi không phải là thánh", "The Bed", vv Tuy nhiên, thiếu một bài hát: "Một ca sĩ đã chết", để tưởng nhớ Edith Piaf, nhưng cũng có ý nói xấu tấn công Mireille Mathieu, ca sĩ được trình bày tại các thời gian như thay thế cô. Đây là ông chủ Eddy Barclay rằng việc kiểm duyệt. Sau đó, nó là một lần nữa Bobino suốt tháng Chín. Thật không may, cuộc sống ẩn dật dẫn Leo và Madeleine Ferré, khi họ không ở Paris vì lý do chuyên nghiệp, bắt đầu để làm cho sự tồn tại khó khăn của họ trong các lô cũ Castle, với nhiều vật nuôi của họ và bộ lạc của mình tinh tinh (nay là trong những năm qua trẻ em đúng cho họ) sẽ cùng đi với nhau. Đó là một cuộc chia tay đau đớn xảy ra sớm 68. Các sự kiện trong tháng 68 tại Pháp, đánh dấu sâu Léo Ferré. Nó cũng sản xuất 10 tháng trong vô chính phủ gala gala lẫn nhau nổi tiếng. Đó là trong mắt công chúng vô địch nhiệt tình của những thách thức và các cuộc cách mạng vĩnh viễn. Trong thực tế, nó vẫn còn là xa so với hành động chính trị. Trong tháng mười, ông bắt tay vào một tour du lịch của Bắc Phi sẽ không thể thành công. Bắt đầu 69, phát hành một album mới lấy cảm hứng từ sự nhộn nhịp của tháng 68: "Là một cô gái," "Summer 68", "vô chính phủ" ngay cả khi bài hát là trước khi các sự kiện. Năm nay, Léo Ferré Bobino một lần nữa vào tháng Giêng và tháng Hai. Phấn chấn với bài hát "C'est thêm", mà đã trở thành một ống thực, toàn bộ buổi biểu diễn được đăng ký và được xuất bản bởi album đôi. Ngày 06 tháng 1, đã tổ chức một cuộc họp thượng đỉnh giữa Ferré, Jacques Brel và Georges Brassens, coi cả ba như cột của bài hát tiếng Pháp. Cuộc họp này là sáng kiến của một nhà báo cho một tạp chí âm nhạc Pháp Rock & Folk. Họ tiếp cận chủ đề yêu thích của mình và trao đổi ý kiến của họ. Met trước khi ly thân của ông từ


































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: