Và sau đó ý tưởng rằng tình yêu có thể thay thế nhau gợi lên ít hơn vĩnh cửu Luân hồi như dịch vụ thứ hai tại căng-tin. Lý tưởng nhất, nó nên là rằng nó kéo dài mãi mãi. Nếu không, nó là cái chết quản lý. Bởi vì đó là những gì đang xảy ra tại đẹp của Chúa. Này độc kết họ cuối cùng, họ sẽ cung cấp cho nó. Tóm lại, nó là: nếu bạn yêu tôi, tôi giết bạn. Hơn nữa, tôi không giết bạn vào cuối. Giết tất cả thời gian, để mũi chích ngừa của nhu cầu lặp đi lặp lại, yêu cầu cho bao giờ đủ bằng chứng của một tình yêu luôn luôn hoàn hảo. Phải, xứng đáng với tình yêu thật sự, chọn ra khỏi thế giới và thậm chí không có không bao giờ sống là hơi khác. Ngạc nhiên bạn mà nó kết thúc xấu. Khá hơn tình yêu, nên nói về tình yêu của tình yêu, nuôi dưỡng xây dựng tinh thần của ví dụ văn học, mà thực hiện, cô, no quý. Tình yêu tình yêu hết những nơi khác để diễn ra giữa hai người đánh dấu từ đầu bằng hoàn hảo. L'humain, créature bricolée ou plus ou moins rafistolée, ne touche à l'absolu qu'à condition de sortir de son humanité. De rejoindre son origine divine, ou encore mieux, de rejoindre Dieu lui-même. Le pur amour est l'amour mystique, et les amoureux impitoyables lui empruntent largement lexique et images. L'Ariane d'Albert Cohen recycle ainsi à son usage le Cantique des cantiques : "Mon âme croyante/Soit fière et contente/Voici venir ton divin roi/Solal est près de toi." On ne peut pas lui en tenir rigueur, c'est tout le corpus religieux, biblique, chrétien, islamique, qui confond ainsi à longueur de textes les figures de la femme et de l'homme avec celle de l'âme et de Dieu. La fin' amor médiévale reprend, amplifie et codifie l'affaire. On ne sait plus à la fin qui parle à qui, dans ses invocations sublimes à l'aimé(e). C'est admirable, mais enfin ce n'est pas vivable. D'ailleurs, une fois de plus, on en meurt. Avec ce vice ultime que la mort, ici, n'est pas la mort, mais l'entrée dans la Vie. La Vie éternelle, s'entend. Décidément, comme l'écrivait sainte Thérèse d'Avila: "L'amour est dur et inflexible comme l'enfer." On devrait s'en souvenir quand on se montre exigeant, despotique, tyrannique, au seul nom de l'amour. On devrait se rappeler cette ancienne confusion, à laquelle il nous semble si naturel d'obéir, qui dit que le bonheur, c'est le malheur, et la vie, c'est la mort. "Je crois encore au grand amour, entend-on souvent, écrit encore Pascal Bruckner, mais c'est aux personnes qu'il faut croire, vulnérables, imparfaites, pas à une abstraction, si admirable soit-elle. Aimer l'amour en général, plus que les êtres eux-mêmes, c'est se gargariser d'idéal." En lieu et place d'une intransigeance religieuse, un peu de tendresse séculière nous ferait l'amour plus doux.
đang được dịch, vui lòng đợi..