L'imagination au pouvoirComment retrouver ce savoir des sens anéantis  dịch - L'imagination au pouvoirComment retrouver ce savoir des sens anéantis  Việt làm thế nào để nói

L'imagination au pouvoirComment ret

L'imagination au pouvoir

Comment retrouver ce savoir des sens anéantis par cette morale, savoir que seules les sociétés dites « primitives » peuvent encore connaître ? D'abord par l'imagination. Celle-ci doit prendre le pouvoir sans craindre la folie, qu'elle risque d'entraîner : « Ce n'est pas la crainte de la folie qui nous forcera à laisser en berne le drapeau de l'imagination. » Elle est consciencieusement cultivée dans le sommeil éveillé, le rêve, l'écriture automatique. Là, elle ne connaît pas de bornes et s'exprime en toute liberté, et, par là même, l'homme peut se délivrer de toutes les entraves et être libre : « Le seul mot de liberté est tout ce qui m'exalte encore. Je le crois propre à entretenir, indéfiniment, le vieux fanatisme humain. Il répond sans doute à ma seule aspiration légitime. »
Pour laisser libre cours à l'imagination, les surréalistes ont porté une attention particulière à la vie inconsciente, au rêve, le suscitant par tous les moyens, dont l'hypnose. Ils voulurent retirer les barrières qui séparent la réalité du rêve, le conscient de l'inconscient. Le rêve devient un moyen de connaissance et non plus, comme chez Freud, dont ils s'inspirent, le lieu où la conscience refoule ce qu'elle ne peut admettre. Il permet à l'imagination de s'enrichir d'images toujours renouvelées, de sensations qui ne sont pas passées par le tamis de la réflexion… Il s'agit non seulement du rêve opposé à la veille, mais du rêve éveillé, état second qui peut surgir, volontairement ou non, qui déplace et déforme les objets de la réalité objective pour en faire paraître de nouveaux qu'ils masquaient. Le rêve réitère l'homme des commencements. Il le remet, comme le précise Breton, « en communication avec les forces élémentaires » avant que celles-ci n'aient été analysées par la logique, détournées par le langage et l'habitude.
L'écriture automatique est aussi un moyen pour permettre à l'imagination de retrouver ses droits imprescriptibles. Le scripteur ne fait qu'enregistrer, comme un sismographe, les mots qui viennent. Il doit s'obliger à ne pas penser, à se mettre à l'écoute de ce qui se présente, sans plus de contrainte, pas même celle d'un langage. « Fiez-vous au caractère inépuisable du murmure », a dit Breton, murmure continu, non organisé, que les mots, dans la phrase, s'efforcent de rendre tel quel, mots inscrits au fur et à mesure de leur présentation. Il n'est pas question de relire et de corriger le résultat ainsi obtenu. Celui-ci est le produit, à l'état brut, de l'inconscient. Cette réceptivité passive permet de promouvoir une « pensée parlée », concrétisée par les mots. La définition de l'écriture automatique sert d'ailleurs, dans le Manifeste, de définition au surréalisme : « Surréalisme, nom masculin, automatisme psychique par lequel on se propose d'exprimer soit verbalement, soit par écrit, soit de toute autre manière le fonctionnement réel de la pensée. Dictée de la pensée en l'absence de tout contrôle exercé par la raison, en dehors de toute préoccupation esthétique ou morale. »
Faire ainsi le vide donne toutes les possibilités pour acquérir le plein, pour recevoir la réalité non censurée par la culture, par l'éducation, par la morale établies.
« Le surréalisme est à la portée de tous les inconscients. »

Mis à part le rêve et l'écriture automatique, capables de redonner à l'homme son état d'innocence, les surréalistes ont prôné toutes les formes de la déraison, et la plus radicale entre toutes : la folie. La folie n'est pas autre chose que le rêve prolongé, entretenu par le « malade » pour échapper à la pression d'une réalité inacceptable. Dalí, plus précisément, s'est fait le défenseur de la folie dans ce qu'il a appelé la « paranoïa-critique » : « Tous les médecins sont d'accord pour reconnaître la vitesse de l'inconcevable stabilité fréquente chez le paranoïaque, lequel, se prévalant de motifs et de faits d'une finesse telle qu'ils échappent aux gens normaux, atteint des conclusions souvent impossibles à contredire […] et qui, en tout cas, défient toute analyse. » La paranoïa-critique est, selon Dalí, une méthode spontanée de connaissance irrationnelle qui ne connaît pas les limites ou les règles d'un savoir, quel qu'il soit. Le domaine du psychisme humain se trouve élargi jusqu'aux frontières de l'impossible, là où le rêve, pour le « malade », devient réalité, là où l'infini ne cesse d'être saisi, même si les conséquences de ce « voyage » sont graves, puisque ce dernier se termine dans un asile d'aliénés. La folie permet de laisser libre cours à la « toute-puissance du désir ». Le merveilleux, le fantastique, l'incroyable sont à portée de main, n'était la répression exercée sur le « malade » qu'on enferme, à qui l'on interdit d'exprimer ses désirs qui paraissent aberrants.
Pour trouver le fantastique, le merveilleux, dans des normes raisonnables, il ne reste qu'à fréquenter les œuvres littéraires, le seul merveilleux légitimement accordé à l'être humain, à son imagination, toujours désireuse de créations nouvelles : « C'est seulement à l'approche du fantastique, en ce point où la raison humaine perd son contrôle, qu'a toutes les chances de se traduire l'émotion la plus profonde de l'être humain. » C'est là que l'extra-ordinaire peut espérer s'insérer dans le quotidien, là où l'être qui ne se reconnaît plus risque de se connaître enfin. C'est pourquoi les surréalistes ont particulièrement prisé le roman noir anglais (Melmoth le Vagabond de Charles Robert Maturin, Ambrosio ou le Moine de M. G. Lewis). Ils ont remis en vogue le roman populaire français : les Mystères de Paris d'Eugène Sue. Ils ont mis en lumière les réalisations extravagantes, comme le château du facteur Cheval, que celui-ci construisit durant trente années.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Trí tưởng tượng quyền lựcLàm thế nào tôi có thể tìm ý nghĩa này bị xóa sổ bởi đạo Đức này, cụ thể là mà chỉ cái gọi là "nguyên thủy" xã hội có thể vẫn còn kinh nghiệm? Đầu tiên của trí tưởng tượng. Nó phải mất quyền lực mà không sợ hãi của sự điên rồ, nó có thể dẫn: "Nó không phải là sự sợ hãi của sự điên rồ sẽ buộc chúng tôi để lại tại half-mast lá cờ của trí tưởng tượng." Nó một cách cẩn thận trồng ở tỉnh táo giấc ngủ, ước mơ, tự động viết. Có, cô biết không có giới hạn và nói một cách tự do, và do đó tương tự, người đàn ông có thể nhận được thoát khỏi tất cả những trở ngại và được miễn phí: "từ tự do, chỉ là những gì exalts tôi được nêu ra. Tôi tin rằng để duy trì vô thời hạn, fanaticism con người cũ. Nó có thể đáp ứng nguyện vọng chỉ hợp pháp của tôi. »Rein miễn phí cho trí tưởng tượng, các siêu đã thanh toán đặc biệt chú ý đến cuộc sống vô thức, ước mơ, nâng cao bởi tất cả các phương tiện, bao gồm cả thôi miên. Họ muốn để loại bỏ các rào cản mà tách thực tế của những giấc mơ, ý thức vô thức. Giấc mơ trở thành một cách của kiến thức và nhiều hơn nữa, đối với Freud, họ vẽ, nơi mà ý thức thân rằng nó không thể thừa nhận. Nó cho phép trí tưởng tượng để làm phong phú thêm luôn luôn mới hình ảnh, cảm giác không được chuyển qua sàng phản chiếu... Nó là không chỉ những giấc mơ trái ngược vào đêm trước nhưng giấc mơ thức dậy, thứ hai nhà nước mà có thể phát sinh, sẵn sàng hoặc unwillingly, mà di chuyển và biến các đối tượng thực tế khách quan được công bố mới họ masked. Giấc mơ lặp đi lặp lại những người đàn ông của sự khởi đầu. Nó cung cấp, như tiếng Breton chính xác, "trong giao tiếp với các lực lượng nguyên tố" trước khi họ không có được phân tích bởi logic, chuyển hướng của các ngôn ngữ và thói quen.Tự động viết cũng là một cách để cho phép trí tưởng tượng để lấy lại các quyền không thể xâm phạm. Các nhà văn là một seismograph, từ đó đến đó lưu. Nó phải ràng buộc mình không suy nghĩ, để lắng nghe những gì trình bày chính nó, mà không có căng thẳng, không thậm chí là một ngôn ngữ. "Tin tưởng bản chất vô tận của murmur", nói Breton, liên tục murmur, không tổ chức, các từ trong câu, phấn đấu để làm như vậy, từ và đo lường của trình bày của họ. Nó không phải là câu hỏi để sửa chữa và sửa chữa các kết quả thu được như vậy. Nó là sản phẩm, ở trạng thái nguyên của vô thức. Này receptiveness thụ động để thúc đẩy một "nói suy nghĩ" thể hiện trong các từ. Định nghĩa của văn bản tự động, phục vụ trong định nghĩa biểu hiện cho chủ nghĩa siêu thực: ' chủ nghĩa siêu thực, danh từ, tâm linh automatism mà một đề xuất để thể hiện bằng lời nói, hoặc bằng văn bản, hoặc trong bất kỳ hình thức nào khác hoạt động thực tế của tư tưởng. Chính tả của tư tưởng trong sự vắng mặt của bất kỳ kiểm soát được thực hiện bởi lý do, ngoài bất kỳ mối quan tâm thẩm Mỹ hoặc đạo Đức. »Làm như vậy chân không cung cấp cho tất cả các khả năng để có được đầy đủ, để nhận được thực tế kiểm duyệt bởi văn hóa, giáo dục, bởi đạo Đức được thành lập."Chủ nghĩa siêu thực là trong tầm với của tất cả bất tỉnh."Mis à part le rêve et l'écriture automatique, capables de redonner à l'homme son état d'innocence, les surréalistes ont prôné toutes les formes de la déraison, et la plus radicale entre toutes : la folie. La folie n'est pas autre chose que le rêve prolongé, entretenu par le « malade » pour échapper à la pression d'une réalité inacceptable. Dalí, plus précisément, s'est fait le défenseur de la folie dans ce qu'il a appelé la « paranoïa-critique » : « Tous les médecins sont d'accord pour reconnaître la vitesse de l'inconcevable stabilité fréquente chez le paranoïaque, lequel, se prévalant de motifs et de faits d'une finesse telle qu'ils échappent aux gens normaux, atteint des conclusions souvent impossibles à contredire […] et qui, en tout cas, défient toute analyse. » La paranoïa-critique est, selon Dalí, une méthode spontanée de connaissance irrationnelle qui ne connaît pas les limites ou les règles d'un savoir, quel qu'il soit. Le domaine du psychisme humain se trouve élargi jusqu'aux frontières de l'impossible, là où le rêve, pour le « malade », devient réalité, là où l'infini ne cesse d'être saisi, même si les conséquences de ce « voyage » sont graves, puisque ce dernier se termine dans un asile d'aliénés. La folie permet de laisser libre cours à la « toute-puissance du désir ». Le merveilleux, le fantastique, l'incroyable sont à portée de main, n'était la répression exercée sur le « malade » qu'on enferme, à qui l'on interdit d'exprimer ses désirs qui paraissent aberrants.Pour trouver le fantastique, le merveilleux, dans des normes raisonnables, il ne reste qu'à fréquenter les œuvres littéraires, le seul merveilleux légitimement accordé à l'être humain, à son imagination, toujours désireuse de créations nouvelles : « C'est seulement à l'approche du fantastique, en ce point où la raison humaine perd son contrôle, qu'a toutes les chances de se traduire l'émotion la plus profonde de l'être humain. » C'est là que l'extra-ordinaire peut espérer s'insérer dans le quotidien, là où l'être qui ne se reconnaît plus risque de se connaître enfin. C'est pourquoi les surréalistes ont particulièrement prisé le roman noir anglais (Melmoth le Vagabond de Charles Robert Maturin, Ambrosio ou le Moine de M. G. Lewis). Ils ont remis en vogue le roman populaire français : les Mystères de Paris d'Eugène Sue. Ils ont mis en lumière les réalisations extravagantes, comme le château du facteur Cheval, que celui-ci construisit durant trente années.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Power để trí tưởng tượng như thế nào để tìm thấy những kiến thức này của các giác quan bị phá hủy bởi đạo đức này, mà chỉ có những xã hội "nguyên thủy" vẫn có thể biết? Đầu tiên thông qua trí tưởng tượng. Điều này phải có quyền lực mà không sợ sự điên rồ, nó có thể dẫn đến: "Đây không phải là nỗi sợ hãi của sự điên rồ này sẽ buộc chúng ta phải rời khỏi cờ rủ tưởng tượng. "Cô ấy đang tận tâm trồng trong thức giấc ngủ, giấc mơ, viết tự động. Ở đó, cô biết không có giới hạn và được thể hiện một cách tự do, và do đó, người đàn ông có thể nhận được thoát khỏi tất cả những trở ngại và tự do: "Sự tự do từ là tất cả mà vẫn kích thích tôi . Tôi tin sạch để duy trì vô hạn định với sự cuồng tín của con người cũ. Anh ấy có thể trả lời nguyện vọng chính đáng duy nhất của tôi. "Để giải phóng trí tưởng tượng, siêu thực đã đặc biệt quan tâm đến đời sống vô thức, ước mơ, khơi dậy bằng mọi cách, kể cả thôi miên. Họ muốn loại bỏ các rào cản ngăn cách thực tế của những giấc mơ, những ý thức từ vô thức. Những ước mơ trở thành một phương tiện của tri thức và không, như trong Freud mà họ đang dựa, nơi mà ý thức kìm nén nó không thể thừa nhận. Nó cho phép trí tưởng tượng để làm phong phú thêm các hình ảnh luôn thay đổi, cảm giác không được đi qua lưới lọc của sự phản ánh ... Nó không chỉ là trái ngược với giấc mơ đêm trước, nhưng ngây mơ mộng có thể phát sinh, dù cố ý hay không, mà di chuyển và biến dạng đối tượng của thực tế khách quan để làm cho nó trông mới mà họ muốn giấu. Nhắc lại những người đàn ông mơ ước của sự khởi đầu. Ông mang nó, như Breton nói, "trong giao tiếp với các lực lượng nguyên tố" trước khi họ đã được phân tích bằng cách logic, chuyển hướng theo ngôn ngữ và thói quen. Văn bản tự động cũng là một cách để kích hoạt trí tưởng tượng để lấy lại quyền bất khả xâm phạm của mình. Các nhà văn chỉ có hồ sơ, giống như một địa chấn, những từ mà đi. Ông phải buộc anh phải không nghĩ rằng, để có được trong giai điệu với những gì được trình bày, không hạn chế, ngay cả khi đó không phải của một ngôn ngữ. "Hãy tin tưởng bản chất vô tận của tiếng rì rầm," Breton, tiếng thổi liên tục, không có tổ chức cho biết, rằng từ trong câu, cố gắng làm như nó là, bước vào trong Words Như trình bày. Không có câu hỏi đọc lại và chỉnh sửa các kết quả thu được. Đây là sản phẩm, trong tình trạng nguyên của nó, là vô thức. Điều này cho phép được tiếp nhận thụ động để thúc đẩy một "nói rằng" thể hiện bằng lời. Định nghĩa của văn bản tự động cũng là, trong định nghĩa của chủ nghĩa siêu thực Manifesto: "chủ nghĩa siêu thực, tên nam giới, thuyết tự động tâm linh mà người ta đề xuất để thể hiện hoặc bằng lời nói hoặc bằng văn bản hoặc bằng bất cứ cách khác chức năng thực sự của tư tưởng. Dictation của tư tưởng trong sự vắng mặt của bất kỳ kiểm soát do lý do, bên ngoài bất kỳ mối quan tâm thẩm mỹ hay đạo đức. "Làm như vậy cho máy hút mọi khả năng để có được quyền nhận thực tế kiểm duyệt bởi văn hoá, bởi giáo dục, bởi sự thành lập đạo đức." Chủ nghĩa siêu thực là trong tầm tay của tất cả các bất tỉnh. "Bên cạnh từ những ước mơ và viết tự động, có khả năng để trả lại cho người đàn ông nhà nước mình vô tội, những siêu thực ủng hộ tất cả các hình thức của những điều phi lý, và cực đoan nhất của tất cả: sự điên rồ. Sự điên rồ không phải là một cái gì đó mà kéo dài giấc mơ, được duy trì bởi các "bệnh" để thoát khỏi những áp lực của một thực tại không thể chấp nhận. Dalí, cụ thể, trở thành hậu vệ điên rồ trong cái mà ông gọi là "paranoiac quan trọng": "Tất cả các bác sĩ đồng ý để nhận ra tốc độ của sự ổn định chung không thể nghĩ bàn trong hoang tưởng, trong đó, availing tự của các mẫu và làm bằng một độ mịn như vậy mà họ thoát khỏi những người bình thường đạt kết luận mâu thuẫn thường không thể [...] và trong đó, trong mọi trường hợp, bất chấp phân tích. "Việc quan trọng-hoang tưởng, theo Dalí, một phương pháp tự nhiên kiến thức phi lý mà biết không có ranh giới hoặc quy định về kiến thức nào. Các khu vực của tâm lý con người được mở rộng đến biên giới của những điều không thể, nơi những ước mơ cho "bệnh" trở thành hiện thực, nơi vô cực tiếp tục được thu giữ, thậm chí nếu hậu quả của việc này " hành trình "là nghiêm trọng, kể từ khi nó kết thúc trong một nhà thương điên. Sự điên rồ có thể mở ra các "đấng toàn năng ham muốn". Tuyệt vời, tuyệt vời, tuyệt vời là ở bàn tay, là sự đàn áp của "bệnh" mà bao quanh, người bị cấm không được bày tỏ mong muốn của mình mà dường như khác thường. Để tìm tuyệt vời tuyệt vời, trong tiêu chuẩn hợp lý, nó vẫn chỉ là để tham dự văn học, chỉ tuyệt vời một cách hợp pháp được cấp cho con người, trong trí tưởng tượng của mình, luôn mong cho các sáng tạo mới: "Đó chỉ là với cách tiếp cận tưởng tượng vào thời điểm này mà lý trí con người mất kiểm soát của nó, có mọi cơ hội để lãnh đạo sâu nhất của cảm xúc con người. "Đây là nơi các bất thường có thể hy vọng để phù hợp với cuộc sống hàng ngày, nơi con người không còn nhận ra các nguy cơ cuối cùng cũng biết. Đây là lý do tại sao các siêu thực là cuốn tiểu thuyết đặc biệt phổ biến tiếng Anh Gothic (Melmoth giang hồ Charles Maturin, Ambrosio, hoặc Monk bởi MG Lewis). Họ trao thịnh hành cuốn tiểu thuyết Pháp nổi tiếng: những bí ẩn của Paris by Eugene Sue. Họ nhấn mạnh những thành tựu ngông cuồng như Castle Horse yếu tố, trong đó ông xây dựng cho ba mươi năm.








đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: