Introduction« Je m'imagine que quelque critique du xxie s. découvrira  dịch - Introduction« Je m'imagine que quelque critique du xxie s. découvrira  Việt làm thế nào để nói

Introduction« Je m'imagine que quel

Introduction

« Je m'imagine que quelque critique du xxie s. découvrira les livres de Beyle dans le fatras de la littérature du xixe s., et qu'il leur rendra la justice qu'ils n'ont pas trouvée auprès des contemporains. » C'est par ces paroles prophétiques que se termine la plaquette H. B. de Prosper Mérimée, écrite sept ans à peine après la mort de Stendhal. La prophétie s'est réalisée. Mais il a fallu environ un siècle pour arriver à dissiper le voile épais des légendes et des apparences fallacieuses, et à saisir en son entier la vraie personnalité, à la fois complexe et linéaire, de l'écrivain ainsi que le sens et la portée de son œuvre.
L'homme, en effet, était apparu comme un jouisseur se donnant des allures de hussard, un athée lançant des traits virulents contre toute morale et toute religion, un hypocrite cachant sous des tournures habilement choisies sa soif de s'affirmer et, par-dessus tout, un être bizarre, incohérent, tout ensemble puéril et grotesque. Et de citer, à l'appui, la longue liste de ses contradictions : prétendre cacher sa vie et passer son temps à écrire sur soi ; désirer atteindre la vérité et se dissimuler sous un masque ; adorer les mathématiques et aimer la rêverie ; déclarer que l'amour-passion est digne de l'homme et se complaire en de vulgaires rencontres ; détester la « canaille » et appeler de tous ses vœux l'avènement de la démocratie.
Quant à l'écrivain, il a donné l'impression de s'être amusé à publier des essais qui sont des plagiats ou des romans mal construits et souverainement immoraux. Même ceux des exégètes qui ne se bornaient pas à répéter des jugements tout faits n'arrivaient pas à des conclusions différentes. Il a fallu des décennies, même au xxe s., pour balayer ces lieux communs, religieusement transmis d'un critique à l'autre, et prendre résolument le contre-pied. C'est là l'effet d'une approche plus immédiate et aussi d'un mûrissement de l'opinion. À mesure que les légendes sont tombées, l'œuvre, qui semblait désordonnée, obscure et stérile, s'est révélée sous son vrai jour : d'une richesse luxuriante et inépuisable.
On pourrait être tenté de monter en épingle une contradiction flagrante entre la popularité dont Stendhal jouit de nos jours et son désir de n'écrire que pour un nombre restreint de lecteurs, désir exprimé dans la célèbre devise qui lui appartient et qu'il s'est plu à mettre en guise d'envoi à la fin de ses livres : To the happy few. Modestie ? Orgueil mal déguisé ? Ou encore lourde méprise ? Rien de tout cela. Il en est de même des déclarations ostentatoires « Je serai lu en 1880 », « Je serai compris en 1935 » ne sont pas la naïve revanche du raté en appelant à la postérité contre l'injustice de son siècle. La devise de Stendhal a un sens bien différent. C'est parce qu'il est pleinement conscient de son originalité, de la nouveauté de ses écrits sous le double rapport de l'esprit et de la lettre, du fond et de la forme, c'est parce qu'il sait qu'il est en avance de plusieurs générations sur son siècle, qu'il s'adresse à quelques rares élus – les happy few –, les seuls capables de le comprendre. Mais il sait aussi que le jour viendra où, son langage enfin devenu intelligible, il plaira aux foules. Ce en quoi il ne s'est pas trompé. Nulle contradiction donc, mais une admirable prescience née non d'une soudaine illumination, mais d'une profonde connaissance de soi.
« Je porterais volontiers un masque. […] »

L'ensemble de l'œuvre stendhalienne est marquée par deux traits. D'abord, aucun livre n'a paru sous le nom patronyme de l'écrivain ; les contemporains ont connu M. de Stendhal ; ils ont ignoré l'existence d'un M. Henri Beyle, originaire de Grenoble. Ensuite, l'autobiographie occupe, dans son œuvre, une part prédominante.
Le recours au masque est habituel chez Stendhal. La liste de ses pseudonymes – en plus des deux qui sont employés le plus souvent : Stendhal et Dominique – est fort longue. Comment se justifie cette habitude ? En général, on est porté à se cacher par timidité, par fausse honte ou encore parce qu'on se sent coupable. Rien de cela chez Stendhal ; le port du masque est, pour lui, le meilleur moyen d'atteindre son moi en détruisant les conventions et la routine. C'est la réaction de défense instinctive de l'individu qui veut dissimuler ses sentiments pour qu'ils ne deviennent pas la risée de son entourage. Se cacher est une des manifestations de l'égotisme foncier de Stendhal, qui, pour mieux s'étudier et se comprendre, se regarde dans un miroir et parle ainsi de lui-même à la troisième personne. D'où un réseau extrêmement complexe d'anagrammes, d'alibis, d'allusions cryptiques, destiné à égarer les indiscrets. Pour être un bon lecteur des écrits intimes de Stendhal, il faut être rompu à ce travail continuel de déchiffrement et de transposition, car, sans cela, on risque de lourdes méprises et surtout de ne pas en saisir la portée.
L'égotiste

Le masque va donc de pair avec l'égotisme, car il permet à l'individu de s'épanouir en toute quiétude.
Parmi les mots nouveaux dont Stendhal a enrichi la langue française, tels que cristallisation, amour-passion, touriste, ceux d'égotisme et d'égotiste sont sans doute les plus importants. Lorsqu'on procède au recensement des différents passages où ces termes reviennent, on s'aperçoit qu'ils recèlent une acception péjorative : l'égotisme est haïssable – et, parfois, même une manifestation de vanité – parce qu'il est l'expression de ce besoin propre à l'homme de s'accorder une place prédominante, soit en faisant le vide autour de soi, soit en rabaissant ce qui l'entoure. Stendhal est néanmoins conscient que l'égotisme comporte une autre acception bien plus élevée : loin d'être l'émanation d'un culte desséchant de la personnalité, apanage d'individus décadents, l'égotisme représente l'avènement conscient du moi. Stendhal est parvenu à cette prise de conscience non pas à la suite d'une recherche dialectique, mais d'instinct. Le journal qu'il a commencé à tenir régulièrement dès l'âge de dix-huit ans a été d'emblée un instrument de connaissance. D'où une distinction qui a fini par s'imposer à son esprit comme une vérité évidente : il y a les bons et les mauvais égotistes, ceux pour qui l'univers n'existe qu'en fonction d'eux-mêmes – et, dans ce cas-là, l'égotisme devient le synonyme de vanité et d'afféterie – et ceux, au contraire, que seule préoccupe la connaissance du moi – et c'est son cas. La différence réside moins dans le miroir que dans l'œil du regardant.
L'égotisme ainsi conçu est présent dans l'œuvre stendhalienne tout entière, y compris un ouvrage d'où il semblerait devoir être exclu : le « traité » de De l'amour (1822). Le lecteur qui, sur la foi du titre, s'attendrait à un ouvrage érotique, à des scènes croustillantes, voire grivoises, en serait pour ses frais, car il a l'impression d'avoir entre les mains une ennuyeuse dissertation philosophique. Le philosophe, ou le moraliste, subit à son tour le même genre de déception, parce que, au lieu de l'exposé systématique et profondément structuré auquel il s'attendait, il se rend bientôt compte que l'auteur se borne à de vagues notations psychologiques sans le moindre souci d'approfondissement théorique et de classification. Or, il suffit d'y regarder d'un peu plus près pour s'apercevoir que De l'amour ne ressemble en rien à ces « physiologies » si à la mode à l'époque romantique, et qui n'ont pour elles que le mérite du pittoresque et du divertissement. Un examen plus attentif encore révèle que le livre est de nature essentiellement autobiographique : c'est le journal secret de la passion malheureuse que Stendhal avait conçue à Milan pour Mathilde (ou Métilde) Dembowski. Il s'agit à la fois d'une confession et d'une analyse. Grâce à une trame complexe et continue d'alibis, l'auteur peut se permettre de mettre son cœur à nu, en même temps qu'il se pose la question angoissante : comment un véritable amour-passion, tel que le sien, se heurte-t-il à l'indifférence, voire à l'hostilité de la femme qui en est l'objet ? Jamais la quête du bonheur poursuivie par Stendhal ne s'est révélée aussi illusoire. Le mérite de l'écrivain est de ne pas avoir versé dans la misanthropie et la misogynie. Stendhal nous ravit parce que ses réactions sont inattendues.
Les œuvres le plus directement placées sous le signe de l'égotisme sont, en plus du Journal, les Souvenirs d'égotisme, la Vie de Henry Brulard.

Stendhal, Souvenirs d'égotismeStendhal, Souvenirs d'égotisme
Les Souvenirs d'égotisme devaient être le récit de la vie de l'auteur au cours de la décennie 1821-1830, depuis son retour à Paris, après le long séjour à Milan, jusqu'à son nouveau départ pour l'Italie en qualité, cette fois-ci, de consul de France. En fait, seule une petite partie du plan a été réalisée, Stendhal ayant, à un moment donné, renoncé à poursuivre la composition de l'ouvrage. Mais pourquoi l'avoir entreprise ? Certes pas en vue de se livrer à une confession générale, pour s'accabler ou s'absoudre, mais plus simplement afin de s'efforcer de cerner son moi, de déchirer le voile qui le lui cache. Le mot égotisme qui figure dans le titre ne désigne plus l'attitude traditionnelle de se représenter tel qu'on croit aveuglément être ou encore tel qu'on se souhaite, mais bien la disposition de l'individu à se scruter en vue de se connaître réellement. La résonance extraordinaire des Souvenirs d'égotisme vient de ce que cette œuvre n'est pas coulée dans le moule habituel des récits autobiographiques. D'ailleurs, elle ne renferme guère de récits proprement dits. Et ceux-ci ne sont pas non plus remplacés par une succession de considérations générales apparentant l'ouvrage à un traité de morale.
La marche suivie par l'analyste est une marche ascendante : des faits aux causes. Il ne pouvait y en avoir d'autre pour un esprit à qui Condillac et Helvétius avaient appris à raisonner. Dans ces conditions, n'est-il pas singulier que Stendhal se soit arrêté en cours de route, comme s
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
giới thiệu

"Tôi đoán một số lời chỉ trích của thế kỷ XXI. khám phá sách beyle trong bãi lầy của nền văn học của thế kỷ XIX., và nó sẽ làm cho họ sự công bằng mà họ đã không tìm thấy trong số những người đương thời. "Nó là thông qua những lời tiên tri mà kết thúc tấm h. b. bởi Prosper Mérimée, viết bảy năm sau cái chết của Stendhal. lời tiên tri đã ứng nghiệm.nhưng phải mất một thế kỷ để có được để tiêu tan bức màn dày của huyền thoại và sự xuất hiện sai lầm, và nắm bắt như một toàn thể nhân cách thật sự, cả hai tuyến tính và phức tạp, các nhà văn và ý nghĩa và phạm vi công việc của mình.
người đàn ông, trên thực tế, xuất hiện như là dục lạc là cho sự xuất hiện của một khinh kỵ binhmột người vô thần tung ra những đặc điểm độc chống lại tất cả đạo đức và tất cả các tôn giáo, một kẻ đạo đức giả núp dưới khát lượt khéo léo lựa chọn để khẳng định mình, và trên hết, là một kỳ lạ, không mạch lạc, trẻ con và kỳ cục tất cả lại với nhau. và trích dẫn trong hỗ trợ danh sách dài các mâu thuẫn: ẩn khẳng định cuộc sống của mình và dành nhiều thời gian của mình viết về bản thân mình;mong muốn đạt được sự thật và trốn đằng sau một chiếc mặt nạ, tình yêu toán học và tình yêu ảo tưởng tuyên bố rằng tình yêu đam mê là xứng đáng của con người và thưởng thức trong các cuộc họp thô tục; ghét "rabble" và kêu gọi tất cả các anh Chào mừng sự ra đời của nền dân chủ.
về nhà văn,ông đã cho ấn tượng của được thích thú để xuất bản các bài tiểu luận là đạo văn hay xây dựng kém và vô cùng vô đạo đức tiểu thuyết. ngay cả những học giả không giới hạn mình để lặp đi lặp lại phán quyết không kết luận khác nhau. Phải mất nhiều thập kỷ, thậm chí trong thế kỷ XX., Để quét các commonplaces, tôn giáo truyền quan khác,và mất kiên quyết chống lại chân. đây là tác dụng của một phương pháp tiếp cận trực tiếp hơn cùng với một trưởng thành có ý kiến. Như truyền thuyết đã giảm, công việc, mà dường như lộn xộn, tối và cằn cỗi, đã chứng minh trong ánh sáng thực sự của nó: một sự giàu có tươi tốt và vô tận
.người ta có thể bị cám dỗ để gắn kết một mâu thuẫn giữa kẹp tóc Stendhal thích rất phổ biến hiện nay và mong muốn của mình để chỉ viết cho một số giới hạn của người đọc, ham muốn thể hiện trong phương châm nổi tiếng thuộc về anh ta và đó là ' vui mừng là cách đi vào cuối cuốn sách của ông cho một số ít hạnh phúc. khiêm tốn? xấu che giấu niềm tự hào? hoặc sai lầm nặng?không ai trong số này. nó là tờ khai phô trương cùng "Tôi sẽ đọc vào năm 1880", "tôi là bao gồm cả năm 1935" không phải là sự trả thù của ngây thơ bỏ lỡ gọi cho hậu chống lại sự bất công của thế kỷ của mình. Stendhal tiền tệ có một ý nghĩa rất khác nhau. đó là vì ông nhận thức đầy đủ về tính nguyên gốc của nó,tính mới của cả hai tác phẩm của ông đối với tinh thần và bức thư, và dưới cùng của hình thức, đó là vì ông biết ông đang ở phía trước của nhiều thế hệ tuổi của mình, ông phục vụ cho một vài lựa chọn - những hạnh phúc - chỉ có thể hiểu được. nhưng ông cũng biết rằng ngày đó sẽ đến khi ngôn ngữ dễ hiểu cuối cùng trở thành của nó, nó vui lòng đám đông.trong này, ông đã không lầm. do đó không có mâu thuẫn, nhưng một đáng ngưỡng mộ thấy trước sinh không giác ngộ bất ngờ, nhưng tự hiểu biết sâu sắc.
"Tôi sẵn sàng đeo khẩu trang. [...] »

Tất cả các công việc của Stendhal được đánh dấu bởi hai đặc điểm. Đầu tiên, không có cuốn sách đã xuất hiện dưới họ tên của nhà văn, người đương thời gọi m. của Stendhal;họ bỏ qua sự tồn tại của một m. Henri Beyle, một người gốc Grenoble. sau đó cuốn tự truyện chiếm trong công việc của mình, một phần chiếm ưu thế.
sử dụng mặt nạ là bình thường trong Stendhal. danh sách các biệt danh của nó - cộng với hai được sử dụng thường xuyên nhất: Stendhal và dominique - là dài. làm thế nào để biện minh cho thói quen này? nói chung,chúng ta có xu hướng che giấu sự nhút nhát, xấu hổ hoặc sai bởi vì bạn cảm thấy tội lỗi. không có gì trong Stendhal này, đeo khẩu trang là, đối với ông, cách tốt nhất để tiếp cận với tôi bằng cách tiêu diệt các công ước và thông lệ của nó. là phản ứng theo bản năng phòng vệ của cá nhân muốn che giấu cảm xúc của mình để họ không trở thành trò cười của môi trường xung quanh mình.Ẩn là một biểu hiện của tính ích kỷ tài sản Stendhal, mà đối với học tập tốt hơn và hiểu, nhìn vào gương và do đó nói về mình ở ngôi thứ ba. nơi mạng một đảo chữ cái vô cùng phức tạp, alibis, ám chỉ khó hiểu nhằm mục đích đánh lừa tò mò. là một cầu thủ viết thân mật tốt của Stendhal,phải được chia để giải mã làm việc liên tục và chuyển vị, bởi vì không có nó, bạn có nguy cơ sai lầm nghiêm trọng và đặc biệt là không nắm bắt ý nghĩa của nó.


mặt nạ tự cao tự đại đi đôi với tính ích kỷ vì nó cho phép các cá nhân để phát triển trong hòa bình.
trong số các từ mới mà Stendhal làm giàu ngôn ngữ Pháp, chẳng hạn như kết tinh, tình yêu say đắm,du lịch, những người ích kỷ thuyết tự nga chí thượng và có lẽ là quan trọng nhất. khi tiến hành điều tra một trong những đoạn khác nhau trong đó các điều khoản này được sử dụng, chúng tôi thấy rằng họ có ý miệt thị: là hận thù ích kỷ - và đôi khi thậm chí là một biểu hiện của sự hư không - bởi vì nó là sự biểu hiện Điều này đặc biệt với người đàn ông để thưởng thức trong một nhu cầu vị trí nổi bậthoặc bằng cách hút chân không xung quanh, hoặc bằng cách hạ thấp môi trường xung quanh. Stendhal là vẫn nhận thức được rằng tính ích kỷ có một ý nghĩa cao hơn nhiều: xa là sản phẩm của một giáo phái hút ẩm tính cách, suy đồi đặc quyền của các cá nhân, ích kỷ là sự ra đời của ý thức tôi.Stendhal đạt nhận thức này không phải là kết quả của một nghiên cứu biện chứng, nhưng bản năng. báo ông bắt đầu tổ chức thường xuyên ở tuổi mười tám đã ngay lập tức một công cụ của kiến ​​thức. nơi một khác biệt đó đã thống trị tâm trí của mình như là một sự thật hiển nhiên: có tốt và xấu tự cao tự đại,những người mà vũ trụ chỉ tồn tại trong mối quan hệ với chính họ - và trong trường hợp này, ích kỷ sẽ trở thành đồng nghĩa với vanity và không tự nhiên - và những người, ngược lại, mà chỉ quan tâm đến các kiến thức của tôi - và đây là trường hợp. sự khác biệt nằm dưới trong gương trong mắt của khán giả.
ích kỷ như vậy được hình thành có mặt trong toàn bộ công việc Stendhal,bao gồm cả một cuốn sách mà nó dường như được loại trừ: các "hiệp ước" của tình yêu (1822). người đọc, dựa trên các tiêu đề, mong chờ một cuốn sách khiêu dâm trong giòn hoặc những cảnh ngang tàng, sẽ là chi phí bởi vì nó có ấn tượng về việc có bàn tay một bài luận triết học nhàm chán. nhà triết học hay đạo đức,lần lượt trải qua cùng một loại thất vọng, bởi vì, thay vì có hệ thống và cấu trúc sâu sắc trình bày mà ông dự kiến, ông đã sớm nhận ra rằng tác giả chỉ đơn thuần là ký hiệu tâm lý mơ hồ mà không có bất kỳ mối quan tâm cho làm sâu sắc hơn lý thuyết và phân loại. vàngchỉ cần nhìn một chút chặt chẽ hơn nữa để xem tình yêu là không có gì như thế này "physiologies" để thời trang trong thời kỳ lãng mạn, và đã làm cho họ công đức mà đẹp như tranh vẽ và giải trí. xem xét kỹ hơn cho thấy rằng ngay cả những cuốn sách về cơ bản là tự truyện:đây là cuốn nhật ký bí mật của niềm đam mê Stendhal không may được thiết kế để milan mathilde (hoặc Metilde) Dembowski. nó là cả một lời thú nhận và phân tích. thông qua một mạng lưới phức tạp của alibis và tiếp tục tác giả có thể đủ khả năng để đưa trái tim mình tiếp xúc, trong khi nó đặt ra câu hỏi đáng lo ngại: làm thế nào một tình yêu đam mê thực sự như cô ấy,ông là chống lại sự thờ ơ hoặc thái độ thù địch của người phụ nữ là đối tượng? bao giờ mưu cầu hạnh phúc là theo đuổi của Stendhal được tiết lộ như ảo tưởng. công đức của nhà văn không phải là để được đổ vào tính ghét và ghét phụ nữ. Stendhal vui thích chúng tôi bởi vì phản ứng của ông là bất ngờ.
hoạt động nhất trực thuộc dấu hiệu của tính ích kỷ đượcngoài các tờ báo, những kỷ niệm của tính ích kỷ, cuộc sống của henry Brulard.

Stendhal, kỷ niệm égotismestendhal, ký ức về những kỷ niệm
ích kỷ ích kỷ nên những câu chuyện về cuộc đời của tác giả trong trong thập kỷ 1821-1830, kể từ khi ông trở lại Paris, sau khi nghỉ dài tại Milan cho đến khi bắt đầu mới của mình cho Ý là, lần này, lãnh sự của Pháp. trên thực tế,chỉ là một phần nhỏ của kế hoạch được thực hiện, Stendhal người, tại một thời điểm, từ chối theo đuổi các thành phần của cuốn sách. nhưng tại sao có doanh nghiệp? chắc chắn không phải để tham gia vào một lời thú nhận chung, áp đảo hay bào chữa, nhưng chỉ đơn giản là để cố gắng xác định cái tôi của mình, xé tấm màn che mà giấu nó.các tính ích kỷ từ trong tiêu đề không còn đề cập đến thái độ truyền thống để đại diện cho một cách mù quáng như vậy được tin tưởng, hoặc là nó là mong muốn, nhưng việc bố trí của các cá nhân để kiểm tra để biết thực sự.những kỷ niệm cộng hưởng đặc biệt của tính ích kỷ là công việc này không được đúc trong khuôn mẫu của tự truyện bình thường. Hơn nữa, nó có chứa những câu chuyện nhỏ của mình. và họ không được thay thế bởi một loạt các xét chung giống như cuốn sách cho một luận đạo đức.
quá trình tiếp theo là phân tích là một xu hướng tăng: sự thật nguyên nhân. không thể có bất kỳ khác cho tinh thần người condillac và Helvetius đã học được lý do. dưới những điều kiện, là nó không lạ mà Stendhal đã ngừng trên đường đi, như s
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Giới thiệu

' tôi tưởng tượng rằng bất kỳ sự chỉ trích của thế kỷ 21 sẽ khám phá ra những cuốn sách của Geoffrey trong mớ bòng bong của văn học thế kỷ 19, và nó sẽ làm cho họ công lý mà họ đã không tìm thấy với người đương thời. " Đó là với những lời tiên tri này kết thúc tấm H. sinh Prosper Mérimée, viết hiếm khi bảy năm sau cái chết của Stendhal. Lời tiên tri đã được thực hiện. Nhưng phải mất gần một thế kỷ để có được để tiêu tan dày của huyền thoại và gây hiểu nhầm xuất hiện trên tấm màn che, và để nắm bắt trong tính cách thật sự của mình, số nguyên cả phức tạp và tuyến tính của các nhà văn và ý nghĩa và phạm vi của nó làm việc.
người đàn ông, thực sự, đã nổi lên như một sensualist cho chính nó trông giống như một kỵ binh nhẹ, một người vô thần tung ra những đặc điểm độc chống lại tất cả đạo Đức và tôn giáo, một hypocrite ẩn dưới biến khéo léo chọn khát của mình để khẳng định bản thân và, trên tất cả, một kỳ lạ, không liên tục, tất cả các trẻ con và kỳ cục. Và để báo hỗ trợ, danh sách dài của mâu thuẫn: giả vờ để ẩn cuộc sống của mình và chi tiêu thời gian của mình viết về riêng của mình; muốn để đạt được sự thật và ẩn dưới mặt nạ; toán học tôn thờ và tình yêu sự mơ tưởng; tuyên bố rằng tình yêu niềm đam mê là xứng đáng của người đàn ông và indulging trong cuộc họp khiếm nhã; ghét "rabble" và gọi tất cả của mình Chào sự ra đời của nền dân chủ.
là nhà văn,. Ông đã cho Ấn tượng được amused để xuất bản tiểu luận có đạo văn hoặc tiểu thuyết kém xây dựng và sovereignly vô đạo Đức. Ngay cả những học giả người không chỉ đơn thuần là để lặp lại tất cả thực hiện bản án đã không đi đến kết luận khác nhau. Phải mất nhiều thập kỷ, ngay cả trong thế kỷ XX, để quét những nơi phổ biến, tôn giáo truyền của một nhà phê bình khác, và kiên quyết mất quan điểm đối diện. Đây là tác dụng của một cách tiếp cận cấp bách hơn và một chín ý kiến. Như truyền thuyết đã giảm, công việc, mà dường như gây mất trật tự, che khuất và vô trùng, chứng minh trong ánh sáng đúng của nó: một phong phú tươi tốt và vô tận.
.Một có thể bị cám dỗ để pin một mâu thuẫn rõ ràng giữa sự phổ biến Stendhal thích vào ngày hôm nay và mong muốn của mình để viết một số độc giả bị giới hạn, mong muốn thể hiện trong các loại tiền tệ nổi tiếng thuộc sở hữu và nó mưa để như gửi ở phần cuối của cuốn sách của mình: để ít hạnh phúc. Khiêm tốn? Kém trá niềm tự hào nhất? Hoặc thậm chí sự hiểu lầm nặng? Không ai trong số này. Nó tương tự như phô trương phát biểu "tôi sẽ đọc năm 1880", "Tôi sẽ được hiểu năm 1935" không phải là ngây thơ trả thù của lá lách bằng cách gọi cho hậu thế chống lại bất công của thế kỷ của ông. Phương châm của Stendhal có một ý nghĩa khá khác nhau. Điều này là bởi vì nó là nhận thức đầy đủ của độc đáo của nó, tính mới của tác phẩm của mình theo báo cáo đôi của tinh thần và chữ cái, đáy và các hình thức, đó là bởi vì ông biết rằng nó là nhiều thế hệ trên thế kỷ của mình trước khi nó, nó phục vụ cho một vài bầu hiếm - vài hạnh phúc-, những người duy nhất có khả năng để hiểu. Tuy nhiên, ông cũng biết rằng ngày sẽ đến khi, ngôn ngữ của mình cuối cùng trở thành minh bạch, nó sẽ kháng cáo đến công chúng. Những gì anh ta không sai. Không có mâu thuẫn, nhưng một tiên tri sinh đáng ngưỡng mộ không một chiếu sáng bất ngờ, một kiến thức chuyên sâu của chính nó.
"tôi sẽ sẵn sàng đeo mặt nạ. […] "

Công việc stendhalienne được đánh dấu bởi hai đột quỵ. Đầu tiên, cuốn sách không xuất hiện như là họ của các nhà văn; những người đương thời đã biết ông de Stendhal; Họ bỏ qua sự tồn tại của một ông Henri Beyle, nguồn gốc của Grenoble. Sau đó tự truyện chiếm, trong công việc của mình, một phần hiện hành
mặt nạ là thông thường tại Stendhal. Danh sách các bí danh - ngoài hai người thường xuyên nhất được sử dụng: Stendhal và Dominique - là rất dài. Làm thế nào chứng minh thói quen này? Nói chung. Có là ẩn bởi sự nhút nhát, bởi sai xấu hổ hoặc bởi vì nó cảm thấy có tội. Không ai trong số này tại Stendhal; cảng của mặt nạ là, cho anh ta, cách tốt nhất để đạt được tự của mình bằng cách tiêu diệt các công ước và các thói quen. Đó là phản ứng của bản năng quốc phòng của các cá nhân những người muốn để che giấu cảm xúc của mình do đó họ không trở thành cổ phiếu cười của môi trường xung quanh của mình. Ẩn là một trong những biểu hiện của egotism đất trên Stendhal, người tốt hơn để nghiên cứu và hiểu, trông trong gương và nói của mình ở người thứ ba. Nơi mạng vô cùng phức tạp của các tham khảo của alibis, với khó hiểu allusions đến misplace các indiscreet. Là một người đọc tốt của các tác phẩm thân mật của Stendhal, cần phải được chia nhỏ trong này liên tục giải mã và transposition, bởi vì không có nó, có là một rủi ro của quan niệm sai lầm nặng và đặc biệt là không nắm phạm vi.
egotist

mặt nạ đi cùng với egotism, bởi vì nó cho phép các cá nhân để phát triển mạnh trong tất cả các quietude.
trong số các từ mới đó Stendhal đã làm giàu ngôn ngữ pháp, chẳng hạn như kết tinhtình yêu-niềm đam mê, du lịch, egotism và egotist là có lẽ quan trọng nhất. Khi điều tra dân số của nhiều đoạn nơi những từ này trở lại, một nhận ra rằng họ có một ý nghĩa trở nên xấu thêm: egotism hận thù - và đôi khi thậm chí là một biểu hiện của vanity - bởi vì nó là sự biểu hiện của điều này cần phải của riêng để người đàn ông để có một vị trí nổi bật, cả hai chân không xung quanh chính nó, hoặc bằng cách hạ thấp những gì bao quanh nó. Stendhal Tuy nhiên là nhận thức được rằng egotism có một ý nghĩa cao hơn nhiều: xa là emanation của một chất làm khô sùng bái cá nhân, các thái ấp của cá nhân suy egotism đại diện cho sự ra đời có ý thức của tôi. Stendhal đạt nhận thức không không phải là kết quả của một nghiên cứu người, nhưng bản năng. Tờ báo mà ông đã bắt đầu tổ chức thường xuyên tại 18 tuổi đã để ngay lập tức một công cụ của kiến thức. Trường hợp một sự phân biệt cuối cùng ưu tiên áp dụng trong tâm trí của mình như là một sự thật hiển nhiên: đó là tốt và xấu tự đề,. những người mà vũ trụ tồn tại trên cơ sở tự - và, trong trường hợp này, egotism trở thành đồng nghĩa của vanity và, tình cảm - và với những người, ngược lại mà chỉ có liên quan kiến thức của tôi - và đó là trường hợp của ông. Sự khác biệt nằm ít hơn trong máy nhân bản hơn trong mắt xem.
đọc egotism là hiện diện trong việc toàn bộ stendhalienne,. bao gồm một tác phẩm mà từ đó nó sẽ có vẻ để được loại trừ: 'Hiệp ước' tình yêu (1822). Người đọc người, trên cơ sở các tiêu đề, mong đợi một cuốn sách khiêu dâm, sắc nét, thậm chí cảnh vô lể, sẽ chi phí, bởi vì có những ấn tượng của việc có tay một luận án triết học nhàm chán. Các nhà triết học, hoặc moralist bị lần lượt các loại tương tự của thất vọng, bởi vì, thay vì trình cấu trúc sâu sắc và có hệ thống bày mà ông mong đợi, ông nhận ra ngay rằng tác giả được giới hạn trong mơ hồ tâm lý xếp hạng mà không có mối quan tâm nhỏ nhất cho lý thuyết làm sâu sắc thêm và phân loại. Vàng, chỉ cần nhìn một chút nhiều hơn chặt chẽ để nhận ra rằng tình yêu không có gì như thế này "sinh lý" như vậy thời trang trong thời kỳ lãng mạn, và đã cho họ hơn các bằng khen của các đẹp như tranh vẽ và giải trí. Một kiểm tra gần hơn cho thấy một lần nữa rằng cuốn sách này là phần lớn là tự truyện thiên nhiên: Nó là quyển nhật ký bí mật của niềm đam mê không may Stendhal có thiết kế tại Milan Mathilde thường bắt buộc (hoặc Justin) Dembowski. Nó là một lời thú nhận và phân tích. Nhờ có một phức tạp và tiếp tục alibis khung, tác giả có thể đủ khả năng để đặt trái tim của ông Trần, trong khi câu hỏi agonizing đặt ra: làm thế nào một tình yêu-passion, chẳng hạn như, riêng của mình. xung đột với trung tính, hoặc thậm chí sự thù địch của người phụ nữ đã là đối tượng? Không bao giờ tìm kiếm hạnh phúc theo đuổi bởi Stendhal đã chứng minh là không thực hiện. Các bằng khen của các nhà văn không đổ vào Misanthropy và misogyny. Stendhal mê chúng tôi bởi vì phản ứng của ông là bất ngờ.
tác phẩm trực tiếp đặt dưới dấu hiệu của egotism là,. Ngoài các tạp chí, những kỷ niệm của egotism, cuộc sống của Henry Brulard.

Stendhal, Egotismestendhal những kỷ niệm, những kỷ niệm của egotism
Les quà lưu niệm của egotism là câu chuyện cuộc đời của tác giả cho thập kỷ 1821-1830, kể từ khi ông quay trở lại Paris, sau khi ở lại lâu dài ở Milano, cho đến khi khởi hành của ông mới nhất ý trong chất lượng, thời gian này chấp chính quan của Pháp. Thực tế chỉ một phần nhỏ của kế hoạch được tiến hành, Stendhal có, tại một trong những điểm bỏ để tiếp tục các thành phần của công việc. Nhưng tại sao các đã thực hiện? Chắc chắn không phải để tham gia vào một lời thú nhận chung, để áp đảo hoặc để absolve, nhưng chỉ đơn giản là để cố gắng để xác định của tôi, rách các tấm màn che nằm trên nó. Egotism từ đó xuất hiện trong tiêu đề có nghĩa là các thái độ truyền thống đại diện cho như một cách mù quáng cho là hoặc ngay cả khi bạn muốn, nhưng có sẵn cho các cá nhân để tìm kiếm thực sự biết. Cộng hưởng bất thường của những kỷ niệm của egotism có tác phẩm nghệ thuật này không được đúc trong khuôn tự truyện câu chuyện, thông thường. Hơn nữa, nó có chứa những câu chuyện thực tế chút. Và họ không được thay thế bởi một loạt các chung cân nhắc như cuốn sách cho một hiệp ước quy phạm pháp luật.
.Thị trường tiếp theo các nhà phân tích là dưới lên: các dữ kiện để nguyên nhân. Nó có thể là không có khác cho một tinh thần mà Condillac và Helvétius đã học được để lý do. Trong những trường hợp này, nó không phải là số ít Stendhal dừng lại trên đường, chẳng hạn như s
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: