Bien que j’apprécie l’élégance vestimentaire, je ne fais guère attenti dịch - Bien que j’apprécie l’élégance vestimentaire, je ne fais guère attenti Việt làm thế nào để nói

Bien que j’apprécie l’élégance vest

Bien que j’apprécie l’élégance vestimentaire, je ne fais guère attention, habituellement, à la perfection plus ou moins grande avec laquelle sont coupés les complets de mes semblables.

Un soir pourtant, lors d’une réception dans une maison de Milan, je fis la connaissance d’un homme qui paraissait avoir la quarantaine et qui resplendissait littéralement à cause de la beauté linéaire, pure, absolue de son vêtement.

Je ne savais pas qui c’était, je le rencontrais pour la première fois et pendant la présentation, comme cela arrive toujours, il m’avait été impossible d’en comprendre le nom. Mais à un certain moment de la soirée je me trouvai près de lui et nous commençâmes à bavarder. Il semblait être un homme poli et fort civil avec toutefois un soupçon de tristesse. Avec une familiarité peut-être exagérée - si seulement Dieu m’en avait préservé ! - je lui fis compliments pour son élégance ; et j’osai même lui demander qui était son tailleur.

L’homme eut un curieux petit sourire, comme s’il s’était attendu à cette question.

" Presque personne ne le connaît, dit-il, et pourtant c’est un grand maître. Mais il ne travaille que lorsque ça lui chante. Pour quelques clients seulement.

- De sorte que moi... ?

- Oh ! vous pouvez essayer, vous pouvez toujours. Il s’appelle Corticella, Alfonso Corticella, rue Ferrara au 17.

- Il doit être très cher, j’imagine.

- Je le pense, oui mais à vrai dire je n’en sais rien. Ce costume il me l’a fait il y a trois ans et il ne m’a pas encore envoyé sa note.

- Corticella ? rue Ferrara, au 17, vous avez dit ?

- Exactement ", répondit l’inconnu.

Et il me planta là pour se mêler à un autre groupe.

Au 17 de la rue Ferrara je trouvai une maison comme tant d’autres, et le logis d’Alfonso Corticella ressemblait à celui des autres tailleurs. Il vint en personne m’ouvrir la porte. C’était un petit vieillard aux cheveux noirs qui étaient sûrement teints.

A ma grande surprise, il ne fit aucune difficulté. Au contraire il paraissait désireux de me voir devenir son client. Je lui expliquai comment j’avais eu son adresse, je louai sa coupe et lui demandai de me faire un complet. Nous choisîmes un peigné gris puis il prit mes mesures et s’offrit de venir pour l’essayage chez moi. Je lui demandai son prix. Cela ne pressait pas, me répondit-il, nous nous mettrions toujours d’accord. Quel homme sympathique ! pensai-je tout d’abord. Et pourtant plus tard, comme je rentrai chez moi, je m’aperçus que le petit vieux m’avait produit un malaise (peut-être à cause de ses sourires trop insistants et trop doucereux). En somme je n’avais aucune envie de le revoir. Mais désormais le complet était commandé. Et quelque vingt jours plus tard il était prêt.

Quand on me le livra, je l’essayai, pour quelques secondes, devant mon miroir. C’était un chef-d’œuvre. Mais je ne sais trop pourquoi, peut-être à cause du souvenir du déplaisant petit vieux, je n’avais aucune envie de le porter. Et des semaines passèrent avant que je me décide.

Ce jour-là, je m’en souviendrai toujours. C’était un mardi d’avril et il pleuvait. Quand j’eus passé mon complet - pantalon, gilet et veston - je constatai avec plaisir qu’il ne me tiraillait pas et ne me gênait pas aux entournures comme le font toujours les vêtements neufs. Et pourtant il tombait à la perfection.

Par habitude je ne mets rien dans la poche droite de mon veston, mes papiers je les place dans la poche gauche. Ce qui explique pourquoi ce n’est que deux heures plus tard, au bureau, en glissant par hasard ma main dans la poche droite, que je m’aperçus qu’il y avait un papier dedans. Peut-être la note au tailleur ?

Non. C’était un billet de dix mille lires.

Je restai interdit. Ce n’était certes pas moi qui l’y avais mis. D’autre part il était absurde de penser à une plaisanterie du tailleur Corticella. Encore moins à un cadeau de ma femme de ménage, la seule personne qui avait eu l’occasion de s’approcher du complet après le tailleur. Est-ce que ce serait un billet de la Sainte Farce ? Je le regardai à contre-jour, je le comparai à d’autres. Plus authentique que lui c’était impossible.

L’unique explication, une distraction de Corticella. Peut-être qu’un client était venu lui verser un acompte, à ce moment-là il n’avait pas son portefeuille et, pour ne pas laisser traîner le billet, il l’avait glissé dans mon veston pendu à un cintre. Ce sont des choses qui peuvent arriver.

J’écrasai la sonnette pour appeler ma secrétaire. J’allais écrire un mot à Corticella et lui restituer cet argent qui n’était pas à moi. Mais, à ce moment, et je ne saurais en expliquer la raison, je glissai de nouveau ma main dans ma poche.

" Qu’avez-vous, monsieur ? Vous ne vous sentez pas bien ? " me demanda la secrétaire qui entrait alors.

J’avais dû pâlir comme la mort. Dans la poche mes doigts avaient rencontré les bords d’un morceau de papier qui n’y était pas quelques instants avant.

" Non, non, ce n’est rien, dis-je, un léger vertige. Ça m’arrive parfois depuis quelque temps. Sans doute un peu de fatigue. Vous pouvez aller, mon petit, j’avais à vous dicter une lettre mais nous le ferons plus tard. "

Ce n’est qu’une fois la secrétaire sortie que j’osai extirper la feuille de ma poche. C’était un autre billet de dix mille lires. Alors, je fis une troisième tentative. Et un troisième billet sortit.

Mon cœur se mit à battre la chamade. J’eus la sensation de me trouver entraîné, pour des raisons mystérieuses, dans la ronde d’un conte de fées comme ceux que l’on raconte aux enfants et que personne ne croit vrais.

Sous le prétexte que je ne me sentais pas bien, je quittai mon bureau et rentrai à la maison. J’avais besoin de rester seul. Heureusement la femme qui faisait mon ménage était déjà partie. Je fermai les portes, baissai les stores et commençai à extraire les billets l’un après l’autre aussi vite que je le pouvais, de la poche qui semblait inépuisable.

Je travaillai avec une tension spasmodique des nerfs dans la crainte de voir cesser d’un moment à l’autre le miracle. J’aurais voulu continuer toute la soirée, toute la nuit jusqu’à accumuler des milliards. Mais à un certain moment les forces me manquèrent.

Devant moi il y avait un tas impressionnant de billets de banque. L’important maintenant était de les dissimuler, pour que personne n’en ait connaissance. Je vidai une vieille malle pleine de tapis et, dans le fond, je déposai par liasses les billets que je comptai au fur et à mesure. Il y en avait largement pour cinquante millions.

Quand je me réveillai le lendemain matin, la femme de ménage était là, stupéfaite de me trouver tout habillé sur mon lit. Je m’efforçai de rire, en lui expliquant que la veille au soir j’avais bu un verre de trop et que le sommeil m’avait surpris à l’improviste.

Une nouvelle angoisse : la femme se proposait pour m’aider à enlever mon veston afin de lui donner au moins un coup de brosse.

Je répondis que je devais sortir tout de suite et que je n’avais pas le temps de me changer. Et puis je me hâtai vers un magasin de confection pour acheter un vêtement semblable au mien en tous points ; je laisserai le nouveau aux mains de ma femme de ménage ; le mien, celui qui ferait de moi en quelques jours un des hommes les plus puissants du monde, je le cacherai en lieu sûr.

Je ne comprenais pas si je vivais un rêve, si j’étais heureux ou si au contraire je suffoquais sous le poids d’une trop grande fatalité. En chemin, à travers mon imperméable je palpais continuellement l’endroit de la poche magique. Chaque fois je soupirais de soulagement. Sous l’étoffe le réconfortant froissement du papier-monnaie me répondait.

Mais une singulière coïncidence refroidit mon délire joyeux. Sur les journaux du matin de gros titres ; l’annonce d’un cambriolage survenu la veille occupait presque toute la première page. La camionnette blindée d’une banque qui, après avoir fait le tour des succursales, allait transporter au siège central les versements de la journée, avait été arrêtée et dévalisée rue Palmanova par quatre bandits. Comme les gens accouraient, un des gangsters, pour protéger sa fuite, s’était mis à tirer. Un des passants avait été tué. Mais c’est surtout le montant du butin qui me frappa : exactement cinquante millions (comme les miens).

Pouvait-il exister un rapport entre ma richesse soudaine et le hold-up de ces bandits survenu presque en même temps ? Cela semblait ridicule de le penser. Et je ne suis pas superstitieux. Toutefois l’événement me laissa très perplexe.

Plus on possède et plus on désire. J’étais déjà riche, compte tenu de mes modestes habitudes. Mais le mirage d’une existence de luxe effréné m’éperonnait. Et le soir même je me remis au travail. Maintenant je procédais avec plus de calme et les nerfs moins tendus. Cent trente-cinq autres millions s’ajoutèrent au trésor précédent.

Cette nuit-là je ne réussis pas à fermer l’œil. Était-ce le pressentiment d’un danger ? Ou la conscience tourmentée de l’homme qui obtient sans l’avoir méritée une fabuleuse fortune ? Ou une espèce de remords confus ? Aux premières heures de l’aube je sautai du lit, m’habillai et courus dehors en quête d’un journal.

Comme je lisai, le souffle me manqua. Un terrible incendie provoqué par un dépôt de pétrole qui s’était enflammé avait presque complètement détruit un immeuble dans la rue de San Cloro, en plein centre. Entre autres, les coffres d’une grande agence immobilière qui contenaient plus de cent trente millions en espèces avaient été détruits. Deux pompiers avaient trouvé la mort en combattant le sinistre.

Dois-je maintenant énumérer un par un tous mes forfaits ? Oui, parce que désormais je savais que l’argent que le veston me procurait venait du crime, du sang, du désespoir, de la mort, venait de l’enfer. Mais insidieusement ma raison refusait railleusement d’admettre une quelconque responsabilité de ma part. Et alors la tentation revenait,
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Mặc dù tôi đánh giá cao sự sang trọng trang phục, tôi làm ít sự chú ý nhất, thông thường, để hoàn thiện nhiều hay ít mà phù hợp với tương tự của tôi được cắt.Một buổi tối được, tại một quầy lễ tân ở một nhà Milano, tôi đã làm các kiến thức về một người đàn ông những người dường như có cách ly và những người theo nghĩa đen chiếu do tuyến tính, tinh khiết vẻ đẹp, tuyệt đối của quần áo của mình.Tôi không biết ai đó là, tôi đã gặp nó lần đầu tiên và trong quá trình bày, như mọi khi xảy ra, nó đã không thể để phân biệt tên với tôi. Nhưng tại một số điểm trong buổi tối tôi tìm thấy bản thân mình gần với anh ta và chúng tôi bắt đầu trò chuyện. Nó dường như là một người đàn ông rất dân sự và lịch sự với Tuy nhiên một gợi ý của nỗi buồn. Với có lẽ hơn quen - nếu chỉ có Thiên Chúa trong đã bảo tồn tôi! -Tôi làm cho anh ta lời khen ngợi cho sang trọng của nó; và tôi osai thậm chí yêu cầu đó là thợ may của ông.Người đàn ông này có một nụ cười tò mò, nếu như ông đã dự kiến câu hỏi đó."Hầu như không ai biết, ông nói, và Tuy nhiên, điều này là một giáo viên tuyệt vời. Nhưng nó hoạt động chỉ khi nó hát. Cho một số khách hàng chỉ.-Vì vậy tôi...?-Oh! Bạn có thể thử, bạn luôn luôn. Nó được gọi là Corticella, Alfonso Corticella, rue Ferrara lúc 17.-Nó phải rất tốn kém, tôi tưởng tượng.-Tôi nghĩ rằng, có, nhưng để biết sự thật tôi biết không có gì. Trang phục này tôi đã làm nó ba năm trước đây và ông đã không được gửi cho tôi ghi chú.-Corticella? Ferrara Street lúc 17, bạn nói?-Chính xác, "trả lời không rõ.Và ông trồng tôi ở đây để mingle với một nhóm khác.Lúc 17 Street Ferrara, tôi thấy một ngôi nhà như rất nhiều người khác, và logis Alfonso Corticella giống như của thợ may khác. Ông đến trong người tôi mở cửa. Nó đã là một chút cũ người đàn ông với mái tóc đen người đã chắc chắn nhuộm.Tôi thật ngạc nhiên, ông đã có không có khó khăn. Ngược lại, nó có vẻ háo hức để xem tôi trở thành khách hàng của mình. Tôi đã giải thích làm thế nào tôi có địa chỉ của mình, tôi louai ông tách và hỏi anh ta để làm cho tôi hoàn toàn. Chúng tôi chọn một chải màu xám sau đó đã đo đạc của tôi và được cung cấp tới để thử ở nhà. Tôi hỏi ông giá của mình. Điều này là không, ông trả lời, chúng tôi sẽ vẫn đồng ý. Những gì một người đàn ông tốt đẹp! Tôi nghĩ rằng trước hết. Và được sau đó, khi tôi trở về nhà, tôi nhận ra rằng ít tuổi đã sản xuất tôi khó chịu (có lẽ vì nụ cười của cô quá pushy và quá hiệp ước). Trong ngắn hạn, tôi đã không có mong muốn nhìn thấy nó một lần nữa. Nhưng bây giờ đầy đủ được yêu cầu. Và một số 20 ngày sau đó ông đã sẵn sàng.Khi bạn đã cho tôi, tôi đã thử nó, trong một vài giây trước khi gương của tôi. Đó là một kiệt tác. Nhưng tôi không biết tại sao, có lẽ vì bộ nhớ khó chịu ít tuổi, tôi đã không có mong muốn để mặc. Và tuần trôi qua trước khi tôi quyết định.Ngày hôm đó, tôi sẽ nhớ luôn luôn. Nó là một thứ ba trong tháng tư và nó đã mưa. Khi tôi đã trải qua đầy đủ của tôi - quần, áo và áo - tôi nhận thấy với niềm vui rằng ông chỉ kéo tôi và đã không bận tâm tôi tại seams như luôn luôn làm mới quần áo. Và chưa nó rơi để hoàn thiện.Ra khỏi thói quen tôi đặt bất cứ điều gì trong túi áo của tôi, đúng giấy tờ của tôi tôi đặt trong túi trái. Mà giải thích lý do tại sao nó là chỉ hai giờ sau đó, tại văn phòng, bởi vô tình kéo bàn tay của tôi trong túi bên phải, tôi nhận ra rằng đã có một bài báo trong. Có lẽ lưu ý để các thợ may?Không. Đó là một mười ngàn lire tiền giấy.Tôi đã bị cấm. Nó đã chắc chắn không tôi đã đặt nó ở đó. Mặt khác, nó là vô lý để nghĩ về một câu chuyện đùa của thợ may Corticella. Hãy để một mình một món quà từ hộ gia đình vợ tôi, là người duy nhất có cơ hội để tiếp cận đầy đủ sau khi các thợ may. Mà có là một vé nhồi Thánh? Tôi nhìn vào anh ta backlit, tôi so sánh nó với những người khác. Xác thực hơn so với ông ta đó là không thể.Giải thích duy nhất, một phân tâm từ Corticella. Có lẽ một khách hàng đến phải trả một khoản tiền gửi tại thời điểm này đã có không phải là danh mục đầu tư và để không để lại vé, đã trượt nó vào áo của tôi treo trên một cái móc. Đây là những điều có thể xảy ra.Tôi lấy chiếc chuông gọi cho thư ký của tôi. Tôi đã đi để viết một từ ở Corticella và trả tiền mà không phải là tôi. Nhưng tại thời điểm này, và tôi không thể giải thích lý do tại sao, tôi crept trở lại bàn tay của tôi trong túi của tôi."Những gì là bạn ông?" Bạn cảm thấy không tốt? "yêu cầu bộ trưởng đến sau đó.Tôi đã có để làm mờ như cái chết. Trong túi ngón tay của tôi gặp phải các cạnh của một mảnh giấy mà không có một vài phút trước khi."Không, không, không có gì, tôi nói, chóng mặt nhẹ." Đó xảy ra với tôi đôi khi một thời gian. Có lẽ là một chút mệt mỏi. Bạn có thể đi, của tôi ít, tôi bạn dictating một lá thư, nhưng chúng tôi sẽ làm điều đó sau này. "Nó chỉ một lần là thoát khỏi thư ký tôi osai extirpate bảng từ túi của tôi. Nó là một vé xe Vạn lire. Sau đó, tôi đã cố gắng một phần ba. Và ra một vé thứ ba.Trái tim tôi bắt đầu để đánh bại wildly. Tôi có cảm giác để được đào tạo, vì lý do bí ẩn, trong vòng một câu chuyện cổ tích như những người được thông báo để trẻ em và mà không ai tin rằng thực sự.Theo nguyên cớ tôi rằng tôi không cảm thấy tốt, để lại văn phòng của tôi và đi về nhà. Tôi cần thiết để ở duy nhất. May mắn thay người phụ nữ đã là gia đình tôi đã để lại. Tôi đóng cửa, hạ xuống người mù và bắt đầu để lấy vé một sau khi khác như nhanh như tôi có thể, túi dường như vô tận.Tôi làm việc với một căng thẳng spastic của các dây thần kinh trong sự sợ hãi mà dừng lại một chút thời gian để các phép lạ tiếp theo. Tôi muốn tiếp tục trong suốt buổi tối, tất cả các đêm lên để tích lũy tỷ. Nhưng tại một số điểm lực lượng thất bại tôi.Trước khi tôi đã có một đống tiền giấy Ấn tượng. Điều quan trọng bây giờ là để ngụy trang, do đó, người đó có kiến thức. Tôi vidai một thân cây cũ đầy đủ của thảm và, phía sau, tôi đặt bởi bó vé tôi tính là và. Đã có phần lớn cho năm mươi triệu.Khi tôi tỉnh dậy sáng hôm sau, phụ nữ làm sạch đã có, choáng váng để tìm thấy tôi hoàn toàn mặc quần áo trên giường của em. Tôi cố gắng cười, giải thích rằng đêm trước khi tôi đã uống một thức uống quá nhiều và rằng giấc ngủ có ngạc nhiên khi tôi ra khỏi màu xanh.Một lo âu mới: người phụ nữ đề xuất để giúp tôi gỡ bỏ áo của tôi để cho anh ta ít nhất một shot của bàn chải.Tôi trả lời rằng tôi nên nhận ra ngay lập tức và tôi không có thời gian để thay đổi tôi. Và sau đó tôi chính đến một cửa hàng quần áo để mua một tương tự với tôi trong tất cả các điểm; Tôi sẽ để lại mới về tay vợ của hộ gia đình; tôi, một trong đó sẽ làm cho tôi một vài ngày một trong những người đàn ông mạnh nhất trên thế giới, tôi ẩn trong một nơi an toàn.Tôi không hiểu nếu tôi sống một giấc mơ, nếu tôi đã hài lòng hoặc nếu trên trái tôi gasped dưới sức nặng của tử vong quá lớn. Trên đường đi, thông qua áo khoác của tôi tôi palpais liên tục chống lại túi ma thuật. Mỗi khi tôi thở dài cứu trợ. Theo vải rustle an ủi của giấy tiền sẽ trả lời.Nhưng một trùng hợp ngẫu nhiên từ nguội đi của tôi mê sảng vui mừng. Trên báo trong tiêu đề của buổi sáng. thông báo một vụ trộm xảy ra ngày hôm trước là gần như toàn bộ đầu tiên trang. Xe tải bọc thép ngân hàng sau khi đã lưu diễn các chi nhánh, nào thực hiện thanh toán trong ngày, tại trụ sở đã được bắt giữ và bị cướp Palmanova Street bởi bốn kẻ cướp. Khi mọi người đến nơi, một trong số bọn côn đồ để bảo vệ sự rò rỉ của nó, bắt đầu bắn. Một trong những người ngoài cuộc đã bị giết. Nhưng nó là đặc biệt là số lượng cướp mà đánh tôi: chính xác 50 triệu (như tôi).Có thể có một mối quan hệ giữa sự giàu có bất ngờ của tôi và giữ-up của những tên cướp đã xảy ra gần như cùng một lúc? Nó có vẻ vô lý để suy nghĩ. Và tôi không phải là mê tín dị đoan. Tuy nhiên sự kiện này còn lại tôi rất hoang mang.Hiện có nhiều và nhiều hơn nữa là mong muốn. Tôi đã được phong phú, xem xét các thói quen khiêm tốn của tôi. Nhưng mirage một sự tồn tại của tự do sang trọng nhận chìm tôi. Và buổi tối cùng tôi trở lại làm việc. Bây giờ tôi làm với bình tĩnh hơn và ít căng thẳng thần kinh. Một trăm ba mươi lăm triệu khác đã được thêm vào kho bạc trước đó.Đêm nay có tôi không thể đóng mắt. Nó có phải là một sự cho biết trước nguy hiểm? Hoặc lương tâm dày vò người được mà không có xứng đáng nó một tài sản tuyệt vời? Hoặc một loài nhầm lẫn hối hận? Trong những giờ đầu của bình minh, tôi đã nhảy của giường, tôi mặc quần áo và chạy ra ngoài tìm kiếm một tờ báo.Như tôi lisai, hơi thở mất tôi. Một đám cháy khủng khiếp gây ra bởi một khoản tiền gửi xăng dầu đó đốt cháy đã gần như hoàn toàn phá hủy một tòa nhà ở San Cloro Street, ở giữa. Trong số những thứ khác, một lớn bất động sản cơ quan ngực có chứa hơn một trăm ba mươi triệu tiền mặt đã bị phá hủy. Hai nhân viên cứu hỏa đã bị giết trong khi chiến đấu thảm họa.Nên tôi bây giờ danh sách một tất cả các gói của tôi? Có, bởi vì bây giờ tôi biết rằng tiền mà áo đã cho tôi đến từ tội phạm, máu, tuyệt vọng của cái chết đến từ địa ngục. Nhưng nhân của tôi railleusement lý do từ chối thừa nhận trách nhiệm bất kỳ trên một phần của tôi. Và sau đó sự cám dỗ đã trở về.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Trong khi tôi đánh giá cao sự sang trọng về thợ may, tôi không quan tâm nhiều, thường là để hoàn thiện nhiều hơn hoặc ít hơn với được cắt đầy người đồng bào của tôi. Một buổi tối, tuy nhiên, tại một buổi tiếp tân tại một ngôi nhà ở Milan, Tôi đã gặp một người đàn ông dường như để cách ly và những người theo nghĩa đen sáng lên vì vẻ đẹp tuyến tính, tinh khiết, tuyệt đối của hàng may mặc của mình. Tôi không biết đó là ai, tôi gặp anh lần đầu tiên và trong suốt trình bày, như luôn luôn xảy ra, nó là không thể cho tôi để hiểu tên. Nhưng tại một số điểm trong các buổi tối tôi tìm thấy bản thân mình bên cạnh anh ấy và chúng tôi bắt đầu trò chuyện. Nó có vẻ giống như một người đàn ông mạnh mẽ lịch sự và dân sự, nhưng với một chút buồn. Với sự quen thuộc có lẽ phóng đại - nếu chỉ có Thiên Chúa đã gìn giữ tôi! - Tôi đã làm ông khen cho sang trọng của nó; và tôi còn dám hỏi anh ta những người thợ may của mình. Người đàn ông đã có một nụ cười chút tò mò, như thể anh đã chờ đợi điều này. "Hầu như không ai biết, ông nói, nhưng nó là một Grandmaster Nhưng nó chỉ hoạt động khi anh cảm thấy như nó cho một số khách hàng chỉ ... - Vì vậy, tôi ...? - Oh, bạn có thể cố gắng, bạn có thể luôn luôn tên của ông Corticella, Alfonso Corticella Street ở Ferrara. 17. - Nó phải rất đắt, tôi đoán. - Tôi nghĩ thế, vâng, nhưng trong thực tế, tôi không biết trang phục này, anh làm cho tôi ba năm trước và ông đã không. gửi ghi chú của mình. - Corticella phố Ferrara, ở tuổi 17, bạn nói không? -. Chính xác, "sự trả lời người lạ. Và anh chở tôi có để hòa nhập với một nhóm của 17 đường phố Tôi tìm thấy một ngôi nhà Ferrara như nhiều người khác, và ngôi nhà của Alfonso Corticella giống của thợ may khác. Ngài đã đến trong người để mở cửa. Đó là một người đàn ông già nhỏ bé với mái tóc đen đã được nhuộm chắc chắn. Trước sự ngạc nhiên của tôi, ông đã không gặp khó khăn. Ngược lại, ông có vẻ háo hức khi thấy tôi trở thành một khách hàng. Tôi giải thích làm thế nào tôi có địa chỉ của mình, tôi ca ngợi cốc của mình và yêu cầu ông làm cho tôi một bộ đồ. Chúng tôi chọn một sợi chỉ màu xám sau đó anh đưa số đo của tôi và cung cấp đến cho thử ở nhà. Tôi hỏi ông giá. Điều này không vội vàng, ông trả lời, chúng tôi sẽ đưa luôn luôn đồng ý. Những gì một người đàn ông tốt đẹp! Tôi nghĩ lúc đầu. Tuy nhiên, sau đó, khi tôi trở về nhà, tôi thấy rằng tôi ít tuổi đã sản xuất khó chịu (có lẽ vì nụ cười quá tự đề cao và quá ngọt của mình). Tóm lại tôi không có mong muốn nhìn thấy anh. Nhưng bây giờ hoàn thành được lệnh. Và một số hai mươi ngày sau đó, ông đã sẵn sàng. Khi tôi chuyển anh ấy, tôi đã cố gắng cho một vài giây trước gương của tôi. Đó là một kiệt tác. Nhưng tôi không biết tại sao, có lẽ vì bộ nhớ của ông già khó chịu, tôi không muốn mặc nó. Và tuần trôi qua trước khi tôi quyết định. Ngày hôm đó, tôi sẽ luôn luôn nhớ. Đó là một ngày thứ ba trong tháng tư và trời mưa. Khi đi ngang hoàn chỉnh của tôi - quần, vest và áo khoác - Tôi vui mừng ghi nhận rằng không kéo tôi và không quan tâm các armholes như luôn luôn làm quần áo mới. Tuy nhiên, ông đã giảm tới mức hoàn hảo. Như tôi thường không đặt bất cứ điều gì trong túi bên phải của chiếc áo khoác của tôi, tôi đặt giấy tờ của tôi trong túi áo ngực trái của mình. Đó là lý do tại sao nó là chỉ có hai giờ sau đó, trong văn phòng, trượt một cách tình cờ tay tôi trong túi phải, tôi nhận thấy rằng có một tờ giấy trong đó. Có lẽ các lưu ý để các thợ may? No. Đó là một vạn lire. Tôi vẫn bị cấm. Đó chắc chắn không phải là tôi đã đặt nó ở đó. Mặt khác, nó thật lố bịch khi nghĩ ra một trò đùa Corticella thợ may. Hãy để một mình một món quà từ người quản gia của tôi, là người duy nhất có cơ hội để tiếp cận đầy đủ sau khi may. Điều này sẽ là một vé Sainte trò hề? Tôi nhìn lại ánh sáng, tôi so sánh nó với những người khác. Thực hơn ông ta, đó là không thể. Lời giải thích duy, một phân tâm Corticella. Có lẽ một khách hàng đã đến để trả tiền đặt cọc tại thời điểm này anh không có một chiếc ví của mình, và không rời khỏi vé, ông ta đã chui tọt vào áo khoác của tôi treo trên móc áo. Đây là những điều có thể xảy ra. Tôi nghiền chuông để gọi thư ký của tôi. Tôi sẽ viết một từ trong Corticella và trả lại anh số tiền đó không phải là của tôi. Nhưng tại thời điểm đó, và tôi không thể giải thích tại sao, tôi trượt tay của tôi trở lại trong túi của tôi. "Điều gì đã làm bạn, thưa ông? Bạn cảm thấy không khỏe?" Khi được hỏi thư ký người sau đó đã nhập. Tôi đã phải quay nhợt nhạt như chết. Trong túi ngón tay của tôi đã gặp phải các cạnh của một mảnh giấy mà không có những khoảnh khắc trước. "Không, không, không có gì, tôi nói, hơi chóng mặt. Nó xảy ra đôi khi tôi kể từ khi một thời gian. Có thể là một chút mệt mỏi. Bạn có thể đi, cậu bé của tôi, tôi đã phải đọc một lá thư, nhưng chúng tôi sẽ làm điều đó sau này. "Đó là chỉ khi thư ký mà tôi đã mạo hiểm ra trừ tận lá trong túi của tôi. Đó là một lưu ý mười ngàn lire. Vì vậy, tôi đã thực hiện một nỗ lực thứ ba. Và một vé thứ ba xuất hiện. Trái tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn. Tôi có cảm tưởng là việc tìm kiếm các bản thân mình dẫn đầu, vì những lý do bí ẩn, trong vòng một câu chuyện cổ tích như thế được nói đến trẻ em và không ai tin đúng. Dưới cái cớ mà tôi cảm thấy không được tốt Tôi rời văn phòng của tôi và đi về nhà. Tôi cần được ở một mình. May mắn của người đàn bà là gia đình của tôi đã ra đi. Tôi đóng cửa, hạ rèm và bắt đầu loại bỏ các nốt cái khác nhanh như tôi có thể, các túi mà dường như vô tận. Tôi đã làm việc với sự căng thẳng co thắt của các dây thần kinh ngừng sợ hãi một chút thời gian để một phép lạ. Tôi muốn tiếp tục suốt đêm, suốt đêm cho đến khi tích lũy tỷ. Nhưng ở một số sức mạnh điểm thất bại tôi. Trước khi tôi đã có một đống ấn tượng của tiền giấy. Điều quan trọng bây giờ là để che giấu, vì vậy kiến thức của ai. Tôi làm trống một thân cây già đầy thảm và, về cơ bản, tôi đặt vé trong bộ tôi đếm được tại As. Đã có rất nhiều đến năm mươi triệu đồng. Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, người phụ nữ làm sạch ở đó, bị sốc khi tìm thấy bản thân mình trên giường của tôi hoàn toàn mặc quần áo Tôi đã cố gắng để cười, giải thích rằng đêm trước khi tôi đã uống một ly quá nhiều và ngủ làm tôi ngạc nhiên bất ngờ. Một sự lo lắng mới: người phụ nữ được cung cấp để giúp tôi loại bỏ áo khoác của tôi để cung cấp cho nó ít nhất một bàn chải. Tôi trả lời rằng tôi đã phải nhận ra ngay và tôi không có thời gian để thay đổi. Sau đó, tôi vội vã đến một cửa hàng quần áo để mua một chiếc váy tương tự như tôi trong tất cả các khía cạnh; Tôi sẽ cho các mới trong tay của người giúp việc của tôi; mỏ, một trong đó sẽ làm cho tôi một vài ngày là một trong những người đàn ông mạnh mẽ nhất trên thế giới, tôi sẽ giấu ở một nơi an toàn. Tôi không hiểu tôi đang sống là một giấc mơ, nếu tôi là hạnh phúc hay cho dù tôi đã chết ngạt dưới trọng lượng quá nhiều không thể tránh khỏi. Trên đường đi, qua áo mưa của tôi, tôi liên tục ngón nơi túi huyền diệu. Bất cứ khi nào tôi thở phào nhẹ nhõm. Theo vải tiếng sột soạt an ủi của tiền giấy trả lời tôi. Tuy nhiên, một sự trùng hợp đặc biệt được làm mát sảng vui vẻ của tôi. Trên tờ báo buổi sáng vào chứng khoán bán buôn; thông báo của một vụ cướp xảy ra ngày hôm qua chiếm hầu hết các trang đầu tiên. Các van bọc thép của một ngân hàng sinh, sau khi đi lưu diễn các chi nhánh sẽ thực hiện việc thanh toán cho các trụ sở chính của ngày, đã bị bắt và bị cướp bởi bốn tên cướp Palmanova Street. Khi mọi người chạy, một trong những băng đảng để bảo vệ chuyến bay của mình, bắt đầu bắn. Một trong những người đứng xem đã bị giết chết. Nhưng nó là chủ yếu lượng loot mà đánh tôi:. Chính xác năm mươi triệu (như tôi) Có thể có một mối quan hệ giữa sự giàu có bất ngờ của tôi và đưa lên cao của những kẻ cướp xảy ra gần như cùng một lúc? Nó có vẻ vô lý để suy nghĩ. Và tôi không mê tín dị đoan. Tuy nhiên sự kiện này khiến tôi rất lúng túng. Người ta càng có nhiều hơn một người muốn. Tôi đã là phong phú, xem xét thói quen khiêm tốn của tôi. Nhưng những ảo ảnh của một cuộc sống buông thả sang trọng thúc đẩy tôi. Và tối hôm đó, tôi bắt đầu làm việc. Bây giờ tôi tiến hành với dây thần kinh bình tĩnh hơn và ít căng thẳng hơn. Một trăm ba mươi lăm triệu đồng đã được bổ sung vào kho tàng trước đó. Đêm đó tôi đã không quản lý để ngủ. Đó có phải là một dự cảm về sự nguy hiểm? Hoặc lương tâm tra tấn của người đàn ông mà được mà không cần phải xứng đáng là một tài sản tuyệt vời? Hoặc một loại hối hận lẫn lộn? Trong những giờ đầu của buổi bình minh Tôi nhảy ra khỏi giường, mặc quần áo và chạy ra ngoài để tìm kiếm một cuốn nhật ký. Như tôi lisai, hơi thở của tôi thất bại. Một đám cháy khủng khiếp gây ra bởi một két dầu đã bị sa thải đã gần như bị phá hủy hoàn toàn một tòa nhà trên đường phố của San Cloro ở trung tâm. Trong số những người khác, kho bạc của một văn phòng bất động sản lớn chứa hơn 130.000.000 bằng tiền mặt đã bị phá hủy. Hai nhân viên cứu hỏa thiệt mạng chống thiên tai. Tôi có nên bây giờ liệt kê từng người một trong tất cả các gói của tôi? Vâng, bởi vì bây giờ tôi biết rằng số tiền đã cho tôi những chiếc áo khoác đến từ tội phạm, máu, tuyệt vọng, cái chết, đến từ địa ngục. Nhưng lý do của tôi ngấm ngầm chế giễu từ chối thừa nhận bất kỳ trách nhiệm về một phần của tôi. Và sau đó là sự cám dỗ quay trở lại,











































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: