Sống ở trên đời, chắc hẳn ai cũng phải có những kỉ niệm khó quên thời thơ ấu. Từ khi sinh ra, tôi đã được đi nhiều nơi, biết được nhiều thứ, học hỏi được nhiều điều, qua đó tôi cũng đã có được những kỉ niệm khó phai. Một trong những kỉ niệm tôi nhớ nhất chính là lần đầu tiên tôi tham gia một trong những cuộc thi lớn nhất mà tôi từng tham gia kể từ khi tôi bắt đầu đi học đến bây giờ.
Năm đó, tôi chỉ là một học sinh lớp 2 của một trường tiểu học không mấy nổi tiếng tại thành phố. Lúc ấy, nhà trường có thông báo mỗi lớp phải chọn ra 10 người để luyện thi cho kì thi Violympic Toán. Cô giáo đã chọn đủ 10 người, nhưng trong đó không có tôi. Thật bất ngờ, một tháng sau, đã có rất nhiều học sinh bỏ cuộc. Tôi đã rất ngạc nhiên và muốn biết cuộc thi này như thế nào mà nhiều người bỏ cuộc như vậy. Thế là tôi đã nhờ cô chủ nhiệm xin với thầy phụ trách đội tuyển thi cho tôi được vào luyện thi. Ngay ngày hôm sau, tôi được gọi đến phòng máy cùng những bạn trong đội tuyển bắt đầu những bài thi đầu tiên. Lần đầu tiên làm nên tôi cũng cảm thấy khó, nhưng sau một thời gian ngắn, nhờ sự trợ giúp của bạn bè và thầy giáo, tôi đã tiến bộ lên rất nhiều. Sau khi làm hết những bài thi trên mạng, tôi tải phần mềm luyện thi về máy và tiếp tục luyện tập. Và cuối cùng, công sức của tôi đã được đền đáp khi tôi là một trong ba học sinh trong lớp có mặt trong đội tuyển. Tôi rất vui và tự hào về điều này. Ba mẹ tôi cũng rất hãnh diện khi biết được điều này. Vài tháng sau, chúng tôi thi Violympic cấp thành phố, tôi đạt giải nhì và có thể tiếp tục tham gia cuộc thi cấp tỉnh. Thật tiếc là lúc này đội tuyển đã giảm đi một nửa vì kết quả của họ không thể giúp họ tiếp tục thi. Bây giờ, tôi lại càng phải cố gắng hơn nữa, nỗ lực hơn nữa để có thể đạt giải trong cuộc thi này. Và rồi cũng đến ngày thi. Lần này, chúng tôi được đưa đến một ngôi trường khác, một ngôi trường to lớn hơn, rộng rãi hơn. Có cả những học sinh lớp trên cũng thi vào hôm đó. Mọi chuyện diễn ra cũng giống như kì thi trước nhưng chỉ khác là bây giờ không khí đã căng thẳng hơn trước rất nhiều. Và cuối cùng chúng tôi cũng đã vào phòng thi. Mức độ khó của các bài thi đã tăng lên rất nhiều. Tôi đã cảm thấy sợ hãi và lo lắng nhưng vẫn cố bình tĩnh lại và hoàn thành bài thi. Sau 40 phút tôi đã hoàn thành bài thi và vội chạy đến với chỗ đám bạn. Chúng tôi ai nấy cũng đều vui mừng. Một thời gian sau, đã có kết quả gửi về trường. Tôi cùng một số người khác vinh dự được thầy hiệu trưởng khen ngợi. Tôi đạt giải ba, trong đội tuyển cũng không có nhiều người đạt giải cao nhưng thầy cô trong trường vẫn khen ngợi chúng tôi khi đã đem về những danh hiệu này. Sau khi biết tin, ba mẹ tôi cũng như người thân trong gia đình tôi rất hãnh diện và tự hào về tôi. Tôi cũng rất vui mừng về điều đó mặc dù tôi đã không được giải cao khi tôi đã bỏ ra chừng ấy công sức.
Câu chuyện của tôi là vậy đấy. Bây giờ khi nghĩ lại những cảm xúc trong tôi lại ùa về, cứ như là mới xảy ra vào ngày hôm qua. Sau này nếu có ai hỏi tôi về những kỉ niệm khiến tôi tự hào nhất, tôi vẫn sẽ nói: “Tôi đã đạt được giải ba kì thi Violympic Toán cấp tỉnh khi tôi 7 tuổi”.
đang được dịch, vui lòng đợi..
