Raymond Adolphe Séré de Rivières, né le 20 mai 1815 à Albi (Tarn), mor dịch - Raymond Adolphe Séré de Rivières, né le 20 mai 1815 à Albi (Tarn), mor Việt làm thế nào để nói

Raymond Adolphe Séré de Rivières, n

Raymond Adolphe Séré de Rivières, né le 20 mai 1815 à Albi (Tarn), mort le 16 février 1895 à Paris, ingénieur militaire et général français.

Cadet d'une famille de quatre enfants, originaire du Languedoc, Raymond Adolphe Séré de Rivières repose aujourd'hui au cimetière du Père-Lachaise, sa modeste sépulture porte simplement l'épitaphe Lapides clamabunt (les pierres témoigneront). Il a donné son nom à un système complet de fortifications construit après la guerre de 1870.
On le surnomme le « Vauban du xixe siècle ».

L'alter-ego belge de Séré de Rivières est Henri Alexis Brialmont tandis que l'alter-ego allemand est Hans Alexis von Biehler.

Sommaire [masquer]
1 Les débuts
2 La guerre franco-prussienne
3 Le système défensif Séré de Rivières
4 Nom de famille
5 Notes et références
6 Voir aussi
6.1 Bibliographie
6.2 Articles connexes
6.3 Liens externes
Les débuts[modifier | modifier le code]
Étudiant à Paris, il est admis en 1833 à l'École militaire de Saint-Cyr, mais il fait le choix de ne pas y entrer, préférant poursuivre ses études de droit. Il entre à l'École polytechnique en 1835, il en sort en 1837 avec le grade de sous-lieutenant. Il intègre alors l’École d'application de l'artillerie et du génie de Metz où il apprend les bases de la fortification permanente. En 1839, il rejoint le second régiment du Génie d'Arras où il perfectionnera ses connaissances. Il s'inspire des idées du marquis de Montalembert.

Lieutenant en 1841, il est capitaine de deuxième classe en janvier 1843, puis nommé à la Chefferie de Toulon en avril de la même année. À ce poste, il fait preuve de capacités inhabituelles en matière de fortifications, art dont la maîtrise guidera sa carrière. À Toulon, son œuvre comprend la caserne du Centre et le fort du Cap-Brun.

Il fut muté successivement

à Perpignan en octobre 1848,
à Castres en mars 1849,
à Carcassonne en juillet 1853,
à Orléans en mars 1860 (après avoir participé à la campagne d'Italie de 1859),
à Paris-Nord en octobre 1860,
à Nice en janvier 1862,
à Metz en août 1864,
à Lyon en avril 1868.
Son idée maîtresse en matière de fortifications - faire reposer les défenses d'une place sur un ensemble de forts détachés plutôt que sur une ligne continue - a été mise en œuvre dans nombre des places où il a été amené à exercer : Toulon, mais aussi Nice (ouvrages de la Tête de Chien, de la Drette et de la Revère), Metz (forts de Saint-Quentin, Plappeville, Saint-Julien et Queuleu), Lyon (enceinte reliant les forts de Caluire et de Montessuy). Il est promu Grand officier de la Légion d'honneur en 18781.

La guerre franco-prussienne[modifier | modifier le code]
En 1870, il parvient à contrôler l'insurrection urbaine à Lyon et à mettre la place en état de défense ; ces faits lui valent la promotion au grade de général de brigade en octobre. Trois mois plus tard, il est nommé commandant du génie du 24e Corps de l'armée de l'Est, sous les ordres du général Bourbaki, et il prend une large place dans la victoire d'Arcey, ce qui lui vaut la place de commandant du génie de l'Armée de l'Est. Quelques semaines plus tard, à la tête du génie du 2e Corps de l'armée de Versailles, il dirige les sièges des forts d'Issy, de Vanves et de Montrouge, qu'il enlève aux Fédérés en mai 1871. À l'automne 1871, Séré de Rivières est à la tête d'une campagne de reconnaissance de la défense de la France au niveau de la frontière italienne, et en 1872, il est chargé d'instruire comme rapporteur le procès du maréchal Bazaine (son rapport, rigoureux et accablant pour le maréchal, sera remis le 6 mars 1873).

Le système défensif Séré de Rivières[modifier | modifier le code]
Article détaillé : Système Séré de Rivières.

Tombe de Raymond Adolphe Séré de Rivières au cimetière du Père-Lachaise.
En juin 1873, il prend le poste de secrétaire du Comité de Défense. Opposé au général Frossard dans une querelle d'école, il a l'occasion d'exposer en détail sa conception de la réorganisation des frontières. Celle-ci est à la fois défensive et offensive, fixe et en mouvement. Appuyée sur un système de régions fortifiées linéaires, tendant à canaliser l'ennemi vers une ouverture où une armée restreinte l'attendrait, elle tient compte de l'évolution des armements et cherche avant tout à éloigner un ennemi éventuel de Paris. Cette conception, inspirée par celle de Vauban mais mise au goût du jour, a en partie été guidée par la défaite de 1871 : les fortifications à la Vauban, si elles avaient brillé en leur temps, avaient fait preuve d'une inadaptation aux armes nouvelles, et nécessitaient une reprise complète. Deux textes fondent essentiellement cette doctrine :

Considérations sur la reconstitution de la frontière de l'Est (remis au Comité le 21 juin 1873, adopté à l'unanimité et exposé le 15 novembre suivant) ;
Exposé sur le système défensif de la France (déposé le 20 mai 1874, le 17 juillet suivant, la loi relative à l'amélioration des défenses de la frontière de l'Est est promulguée).
En 1874, Séré de Rivières devient directeur du Service du Génie au ministère de la Guerre, chargé par le général du Barail de la construction d'une défense allant de Dunkerque à Nice et qui portera son nom. Son projet voit son programme de réalisation lancé dès le 17 juillet 1874, avec une loi votée à l'unanimité. La frontière du nord et du nord-est est divisée en quatre groupes :

Le groupe Jura, avec la place de Besançon comme base.
Le groupe Vosges, s'appuyant sur Épinal et Belfort.
Le groupe de la Meuse moyenne, constitué par un rideau d'ouvrages reliant Verdun à Toul par les Hauts de Meuse.
Le groupe Nord, s'étendant de Montmédy à Dunkerque, s'appuyant sur Maubeuge et Lille et se reliant au groupe de la Meuse par les positions de Montmédy-Longwy, les Ayvelles-Givet.
La frontière italienne voit sa défense améliorée par un renforcement des vieilles forteresses de montagne2, de l'ancien camp retranché de Lyon, des places-fortes de Nice et de Toulon. Son influence est également visible sur la frontière espagnole et le long de la côte atlantique, mais aussi à Paris, où il est à l'origine d'une nouvelle ceinture de forts, placés très en avant de ceux de 1840.

Le général Séré de Rivières mène ainsi son programme. Remplacé à la suite d'une cabale politique contre le service du Génie le 10 janvier 1880 par le général Cosseron de Villenoisy, ce dernier poursuit son programme sans grands changements jusqu'en 1885. Ainsi furent construits 196 forts, 58 petits ouvrages et 278 batteries sur l'ensemble des frontières et places stratégiques du pays, pour une dépense estimée à 450 millions de francs-or (ouvrages) et 229 millions de francs-or (armement).

Le système Séré de Rivières que les Allemands baptisèrent « la barrière de fer » allait amener à construire en onze ans (de 1874 à 1885) 166 forts, 43 ouvrages secondaires et environ 250 batteries. Cette œuvre gigantesque qui s'étend essentiellement du Pas-de-Calais aux Pyrénées coûta au gouvernement français 450 millions de francs-or, sans compter l'armement des places.

En hommage, le quartier du 2e régiment du Génie, anciennement situé à Metz, où il a servi comme lieutenant, a pris le nom de quartier Séré de Rivières. Ce quartier est aujourd'hui (2011) occupé par le 3e Régiment de Hussards.

En 1880, il est relevé de ses fonctions à la suite d’une cabale politique contre le service du Génie.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Raymond Adolphe Séré của con sông, sinh ngày 20 tháng 5 năm 1815 tại Albi (tar), chết 16 tháng 2 năm 1895, ở Paris, một kỹ sư quân sự và pháp chung.Út trong một gia đình trong 4 người con, ban đầu từ vùng Languedoc, Raymond Adolphe Séré của sông hôm nay nằm ở nghĩa trang Père-Lachaise, chôn cất khiêm tốn là chỉ đơn giản là bia Lapides clamabunt (đá sẽ làm chứng). Nó đã cho tên của nó đến một hệ thống hoàn chỉnh của pháo đài được xây dựng sau chiến tranh 1870.Họ đặt tên lóng là "Vauban của thế kỷ 19.Bỉ thay đổi-tự ngã của Séré de Rivières là Henri Alexis Brialmont trong khi Đức thay đổi-tự ngã là Hans Alexis von Biehler.Nội dung [ẩn] 1. bắt đầu2. chiến tranh pháp-phổ3. Hệ thống phòng thủ của Séré de Rivières4 cuối cùng tên5 ghi chú và tham khảo6 Xem thêm6.1 các tài liệu tham khảo6.2 bài viết liên quan6.3 các liên kết ngoàiSự khởi đầu [sửa đổi | chỉnh sửa mã]Học tập tại Paris, ông bắt đầu vào năm 1833 lúc quân đội trường của Saint-Cyr, nhưng ông đã chọn để không nhập nó, thích để tiếp tục học luật. Ông tham gia vào trường Bách khoa Paris vào năm 1835, ông tốt nghiệp năm 1837 với cấp bậc trung úy hạng hai. Ông sau đó gia nhập trường pháo binh và các kỹ thuật tại Metz nơi ông đã học được những điều cơ bản của công sự vĩnh viễn. Năm 1839, ông gia nhập trung đoàn thứ hai của kỹ thuật của Arras nơi nó sẽ trau dồi kiến thức của nó. Nó được lấy cảm hứng từ những ý tưởng của marquis de Montalembert.Lieutenant en 1841, il est capitaine de deuxième classe en janvier 1843, puis nommé à la Chefferie de Toulon en avril de la même année. À ce poste, il fait preuve de capacités inhabituelles en matière de fortifications, art dont la maîtrise guidera sa carrière. À Toulon, son œuvre comprend la caserne du Centre et le fort du Cap-Brun.Il fut muté successivementà Perpignan en octobre 1848,à Castres en mars 1849,à Carcassonne en juillet 1853,à Orléans en mars 1860 (après avoir participé à la campagne d'Italie de 1859),à Paris-Nord en octobre 1860,à Nice en janvier 1862,à Metz en août 1864,à Lyon en avril 1868.Son idée maîtresse en matière de fortifications - faire reposer les défenses d'une place sur un ensemble de forts détachés plutôt que sur une ligne continue - a été mise en œuvre dans nombre des places où il a été amené à exercer : Toulon, mais aussi Nice (ouvrages de la Tête de Chien, de la Drette et de la Revère), Metz (forts de Saint-Quentin, Plappeville, Saint-Julien et Queuleu), Lyon (enceinte reliant les forts de Caluire et de Montessuy). Il est promu Grand officier de la Légion d'honneur en 18781.La guerre franco-prussienne[modifier | modifier le code]En 1870, il parvient à contrôler l'insurrection urbaine à Lyon et à mettre la place en état de défense ; ces faits lui valent la promotion au grade de général de brigade en octobre. Trois mois plus tard, il est nommé commandant du génie du 24e Corps de l'armée de l'Est, sous les ordres du général Bourbaki, et il prend une large place dans la victoire d'Arcey, ce qui lui vaut la place de commandant du génie de l'Armée de l'Est. Quelques semaines plus tard, à la tête du génie du 2e Corps de l'armée de Versailles, il dirige les sièges des forts d'Issy, de Vanves et de Montrouge, qu'il enlève aux Fédérés en mai 1871. À l'automne 1871, Séré de Rivières est à la tête d'une campagne de reconnaissance de la défense de la France au niveau de la frontière italienne, et en 1872, il est chargé d'instruire comme rapporteur le procès du maréchal Bazaine (son rapport, rigoureux et accablant pour le maréchal, sera remis le 6 mars 1873).Le système défensif Séré de Rivières[modifier | modifier le code]Article détaillé : Système Séré de Rivières.Tombe de Raymond Adolphe Séré de Rivières au cimetière du Père-Lachaise.En juin 1873, il prend le poste de secrétaire du Comité de Défense. Opposé au général Frossard dans une querelle d'école, il a l'occasion d'exposer en détail sa conception de la réorganisation des frontières. Celle-ci est à la fois défensive et offensive, fixe et en mouvement. Appuyée sur un système de régions fortifiées linéaires, tendant à canaliser l'ennemi vers une ouverture où une armée restreinte l'attendrait, elle tient compte de l'évolution des armements et cherche avant tout à éloigner un ennemi éventuel de Paris. Cette conception, inspirée par celle de Vauban mais mise au goût du jour, a en partie été guidée par la défaite de 1871 : les fortifications à la Vauban, si elles avaient brillé en leur temps, avaient fait preuve d'une inadaptation aux armes nouvelles, et nécessitaient une reprise complète. Deux textes fondent essentiellement cette doctrine :Considérations sur la reconstitution de la frontière de l'Est (remis au Comité le 21 juin 1873, adopté à l'unanimité et exposé le 15 novembre suivant) ;Exposé sur le système défensif de la France (déposé le 20 mai 1874, le 17 juillet suivant, la loi relative à l'amélioration des défenses de la frontière de l'Est est promulguée).En 1874, Séré de Rivières devient directeur du Service du Génie au ministère de la Guerre, chargé par le général du Barail de la construction d'une défense allant de Dunkerque à Nice et qui portera son nom. Son projet voit son programme de réalisation lancé dès le 17 juillet 1874, avec une loi votée à l'unanimité. La frontière du nord et du nord-est est divisée en quatre groupes :Le groupe Jura, avec la place de Besançon comme base.Le groupe Vosges, s'appuyant sur Épinal et Belfort.Le groupe de la Meuse moyenne, constitué par un rideau d'ouvrages reliant Verdun à Toul par les Hauts de Meuse.Le groupe Nord, s'étendant de Montmédy à Dunkerque, s'appuyant sur Maubeuge et Lille et se reliant au groupe de la Meuse par les positions de Montmédy-Longwy, les Ayvelles-Givet.La frontière italienne voit sa défense améliorée par un renforcement des vieilles forteresses de montagne2, de l'ancien camp retranché de Lyon, des places-fortes de Nice et de Toulon. Son influence est également visible sur la frontière espagnole et le long de la côte atlantique, mais aussi à Paris, où il est à l'origine d'une nouvelle ceinture de forts, placés très en avant de ceux de 1840.Le général Séré de Rivières mène ainsi son programme. Remplacé à la suite d'une cabale politique contre le service du Génie le 10 janvier 1880 par le général Cosseron de Villenoisy, ce dernier poursuit son programme sans grands changements jusqu'en 1885. Ainsi furent construits 196 forts, 58 petits ouvrages et 278 batteries sur l'ensemble des frontières et places stratégiques du pays, pour une dépense estimée à 450 millions de francs-or (ouvrages) et 229 millions de francs-or (armement).
Le système Séré de Rivières que les Allemands baptisèrent « la barrière de fer » allait amener à construire en onze ans (de 1874 à 1885) 166 forts, 43 ouvrages secondaires et environ 250 batteries. Cette œuvre gigantesque qui s'étend essentiellement du Pas-de-Calais aux Pyrénées coûta au gouvernement français 450 millions de francs-or, sans compter l'armement des places.

En hommage, le quartier du 2e régiment du Génie, anciennement situé à Metz, où il a servi comme lieutenant, a pris le nom de quartier Séré de Rivières. Ce quartier est aujourd'hui (2011) occupé par le 3e Régiment de Hussards.

En 1880, il est relevé de ses fonctions à la suite d’une cabale politique contre le service du Génie.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Adolphe Raymond Sere de Rivieres, sinh 20 tháng 5 năm 1815 tại Albi (Tarn), đã qua đời ngày 16 tháng 2 năm 1895 tại Paris, kỹ sư nói chung và quân đội Pháp. út của bốn đứa con, một người gốc Languedoc, Adolphe Raymond Sere de Rivieres thuộc Hôm nay nghĩa trang Pere Lachaise-, mộ khiêm tốn của ông mang văn bia chỉ đơn giản Lapides clamabunt (sỏi làm chứng). Ông đã đặt tên mình cho một hệ thống toàn diện các công sự được xây dựng sau chiến tranh của năm 1870. Ông được mệnh danh là "Vauban thế kỷ XIX." Những cái tôi thay đổi Bỉ Sere de Rivieres là Henri Alexis Brialmont trong khi alter-ego Đức là Hans von Biehler Alexis. Mục lục [ẩn] 1 Sự khởi đầu 2 Franco-Prussian War 3 Hệ thống phòng thủ Sere de Rivieres 4 Last Name 5 Ghi chú và tham khảo 6 Xem thêm 6.1 Tài liệu tham khảo 6.2 Bài viết liên quan 6.3 Liên kết ngoài Beginnings [chỉnh sửa | thay đổi code] sinh viên ở Paris, ông được nhận vào năm 1833 tại Trường Quân sự Saint-Cyr, nhưng chọn không nhập, thích để tiếp tục nghiên cứu pháp luật của mình. Ông bước vào École Polytechnique năm 1835, nó đi ra vào năm 1837 với cấp bậc trung úy. Sau đó, ông Trường Áp dụng pháo binh và Kỹ thuật của Metz, nơi ông đã học được những điều cơ bản của pháo đài vĩnh viễn. Năm 1839, ông gia nhập trung đoàn thứ hai của Arras Engineering, nơi ông hoàn thiện kiến thức của mình. Nó dựa trên những ý tưởng của Marquis de Montalembert. Trung úy vào năm 1841, là đội trưởng đội hạng hai trong tháng Giêng năm 1843 và được bổ nhiệm vào chiefdom của Toulon vào tháng Tư cùng năm. Trong vai trò này, ông đã cho thấy khả năng công sự bất thường, nghệ thuật có chủ hướng dẫn sự nghiệp của mình. Ở Toulon, tác phẩm của ông bao gồm các doanh trại của Trung tâm và các mạnh Cape Brun. Ông chuyển tiếp ở Perpignan trong tháng 10 năm 1848 tại Castres tháng 3 năm 1849 tại Carcassonne trong Tháng Bảy 1853 tại Orléans tháng 3 năm 1860 (sau khi tham gia các chiến dịch của Ý năm 1859) tại Paris-Nord trong tháng 10 năm 1860 tại Nice trong tháng 1 năm 1862 tại Metz trong tháng 8 năm 1864 tại Lyon vào tháng Tư năm 1868. Ý tưởng chính của ông cho công sự - nghỉ ngơi phòng thủ của một Đặt trên một tập hợp các pháo đài tách ra hơn là một dòng liên tục - đã được thực hiện ở nhiều nơi mà nó đã được yêu cầu để thực hiện: Toulon, Nice và cũng (tác phẩm của Dog Head, Drette và Revere), Metz (pháo đài của Saint-Quentin, Plappeville, Saint-Julien và Queuleu), Lyon (mang thai nối những thế mạnh của Kent Montessuy). Ông được thăng đến Grand Officer của Legion of Honor trong 18781. Các Franco-Prussian War [sửa đổi | sửa mã] Năm 1870, ông quản lý để kiểm soát khởi nghĩa đô thị ở Lyon và đưa lên trong quốc phòng; những sự kiện này đã khiến ông được thăng cấp bậc thiếu tướng trong tháng Mười. Ba tháng sau, ông được bổ nhiệm làm chỉ huy của 24 Kỹ thuật quân của quân đội Đông, dưới sự chỉ huy của tướng Bourbaki, và phải mất một vị trí lớn trong chiến thắng Arcey, mà anh ta giành được vị trí của Kỹ sư chỉ huy của quân đội Đông. Một vài tuần sau đó, các kỹ sư trưởng của Quân đoàn 2 của quân đội Versailles, ông chỉ đạo các ghế mạnh Issy, Vanves và Montrouge, nó loại bỏ các Federated tháng năm 1871. Vào mùa thu 1871 Sere de Rivieres là người đứng đầu của hàng phòng ngự của chiến dịch công nhận của nước Pháp ở biên giới Ý, và vào năm 1872 ông là một giáo viên của các thử nghiệm là báo cáo viên Bazaine (báo cáo của mình, nghiêm túc và áp đảo cho Marshal, sẽ được trình bày 6 tháng 3 năm 1873). Các hệ thống phòng thủ Sere de Rivieres [sửa | sửa code] Bài chi tiết: Hệ thống Sere de Rivieres. Tomb Adolphe Raymond Sere de Rivieres tại Père Lachaise. Trong vào tháng Sáu năm 1873, ông đã lấy bài của Bộ trưởng Quốc phòng Uỷ ban. Trái ngược với chung Frossard trong một cuộc ẩu đả sân trường, anh đã có cơ hội đến từng chi tiết thiết kế của tổ chức lại biên giới. Đó vừa là phòng thủ và tấn công, cố định và di chuyển. Được hỗ trợ bởi một hệ thống các tuyến vùng kiên cố, chăm sóc, để kênh đối phương về phía một lỗ nơi một đội quân nhỏ dự kiến, nó sẽ đưa vào tài khoản của sự tiến hóa của vũ khí và tìm kiếm trên tất cả để loại bỏ kẻ thù tiềm tàng của Paris. Thiết kế này, lấy cảm hứng từ đó của Vauban nhưng đến nay, một phần được hướng dẫn bởi sự thất bại của năm 1871: công sự Vauban, có họ tỏa sáng trong thời gian của họ, đã chứng minh một sự thất bại để thích ứng với vũ khí mới , và yêu cầu phục hồi hoàn toàn. Hai văn bản chủ yếu dựa trên học thuyết này: Những cân nhắc về việc tái thiết của biên giới phía đông (để Ban ngày 21 tháng 6 năm 1873, thông qua nhất trí và tặng 15 tháng 11) Trình bày về hệ thống phòng thủ của Pháp (đệ 20 tháng 5 năm 1874, vào ngày 17 tháng Bảy, các Luật về sự cải thiện khả năng phòng thủ biên giới phía đông được ban hành). Năm 1874, Sere de Rivieres trở thành giám đốc của Cục Kỹ thuật tại Bộ Binh, nạp Tổng Barail việc xây dựng một hàng phòng ngự từ Dunkirk đến Nice và đó sẽ mang tên ông. Dự án của anh thấy chương trình thực hiện của nó ra mắt vào ngày 17 tháng 7 năm 1874 với một luật nhất trí thông qua. Biên giới phía bắc và đông bắc được chia thành bốn nhóm: Nhóm Jura, thay vì Besancon như một cơ sở. Các nhóm Vosges, dựa trên Epinal và Belfort. Các nhóm giữa Meuse, bao gồm một màn hoạt động liên kết Verdun để Toul bởi Hauts de Meuse. Các nhóm phía Bắc, từ montmédy ở Dunkirk dựa trên Maubeuge và Lille và kết nối với nhóm bằng vị trí Meuse-Longwy montmédy, các Ayvelles -Givet. Các biên giới Ý thấy cải thiện vệ mình bằng cách tăng cường các pháo đài cũ montagne2, cựu trại kiên cố của Lyons, các đồn lũy của Nice và Toulon. Ảnh hưởng của ông cũng có thể nhìn thấy trên biên giới Tây Ban Nha và dọc theo bờ biển Đại Tây Dương, mà còn ở Paris, nơi ông chịu trách nhiệm cho một vành đai mới mạnh mẽ, đặt cũng mong của những người trong năm 1840. Tổng Sere Sông và tiến hành các chương trình của mình. Thay thế sau một cabal chính trị chống lại các dịch vụ của Genius 10 tháng một năm 1880 do Tổng de Villenoisy Cosseron, nó vẫn tiếp tục chương trình của mình mà không có thay đổi lớn cho đến năm 1885. Như vậy pháo đài được xây dựng 196 58 công trình nhỏ và 278 pin qua biên giới và các địa điểm chiến lược của đất nước, với chi phí ước tính 450 triệu franc vàng (sách) và 229 triệu franc vàng (vũ khí). Hệ thống Sere Sông như người Đức tên thánh là "rào cản sắt "sẽ dẫn đến xây dựng mười một năm (1874-1885) 166 pháo đài, 43 công trình trung học và 250 pin. Công việc khổng lồ này mà mở rộng cơ bản trong Pas-de-Calais đến Pyrenees tốn của chính phủ Pháp 450 triệu franc vàng, không kể các trang bị vũ khí của nơi này. Trong cống, các khu vực của Trung Đoàn Kỹ sư thứ 2, trước đây nằm ở Metz , nơi ông phục vụ như là một trung úy, lấy tên là khu phố Sere de Rivieres. Huyện này là ngày nay (năm 2011) chiếm đóng bởi Trung Đoàn 3 Kỵ Binh. Năm 1880 ông được miễn nhiệm vụ của mình sau một cabal chống lại các kỹ thuật chính trị của các dịch vụ.


























































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: