Claude Frollo n'était plus dans Notre-Dame pendant que son fils adopti dịch - Claude Frollo n'était plus dans Notre-Dame pendant que son fils adopti Việt làm thế nào để nói

Claude Frollo n'était plus dans Not

Claude Frollo n'était plus dans Notre-Dame pendant que son fils adoptif tranchait si brusquement le nœud fatal où le malheureux archidiacre avait pris l'égyptienne et s'était pris lui-même. Rentré dans la sacristie, il avait arraché l'aube, la chape et l'étole, avait tout jeté aux mains du bedeau stupéfait, s'était échappé par la porte dérobée du cloître, avait ordonné à un batelier du Terrain de le transporter sur la rive gauche de la Seine, et s'était enfoncé dans les rues montueuses de l'Université, ne sachant où il allait, rencontrant à chaque pas des bandes d'hommes et de femmes qui se pressaient joyeusement vers le pont Saint-Michel dans l'espoir d'arriver encore à temps pour voir pendre la sorcière, pâle, égaré, plus troublé, plus aveugle et plus farouche qu'un oiseau de nuit lâché et poursuivi par une troupe d'enfants en plein jour. Il ne savait plus où il était, ce qu'il pensait, si il rêvait. Il allait, il marchait, il courait, prenant toute rue au hasard, ne choisissant pas, seulement toujours poussé en avant par la Grève, par l'horrible Grève qu'il sentait confusément derrière lui.

Il longea ainsi la montagne Sainte-Geneviève, et sortit enfin de la ville par la porte Saint-Victor. Il continua de s'enfuir, tant qu'il put voir en se retournant l'enceinte de tours de l'Université et les rares maisons du faubourg; mais lorsque enfin un pli du terrain lui eut dérobé en entier cet odieux Paris, quand il put s'en croire à cent lieues, dans les champs, dans un désert, il s'arrêta, et il lui sembla qu'il respirait.

Alors des idées affreuses se pressèrent dans son esprit. Il revit clair dans son âme, et frissonna. Il songea à cette malheureuse fille qui l'avait perdu et qu'il avait perdue. Il promena un œil hagard sur la double voie tortueuse que la fatalité avait fait suivre à leurs deux destinées, jusqu'au point d'intersection où elle les avait impitoyablement brisées l'une contre l'autre. Il pensa à la folie des vœux éternels, à la vanité de la chasteté, de la science, de la religion, de la vertu, à l'inutilité de Dieu. Il s'enfonça à cœur joie dans les mauvaises pensées, et, à mesure qu'il y plongeait plus avant, il sentait éclater en lui-même un rire de Satan.

Et en creusant ainsi son âme, quand il vit quelle large place la nature y avait préparée aux passions, il ricana plus amèrement encore. Il remua au fond de son cœur toute sa

haine, toute sa méchanceté, et il reconnut, avec le froid coup d'œil d'un médecin qui examine un malade, que cette haine, que cette méchanceté n'étaient que de l'amour vicié; que l'amour, cette source de toute vertu chez l'homme, tournait en choses horribles dans un cœur de prêtre, et qu'un homme constitué comme lui, en se faisant prêtre, se faisait démon. Alors il rit affreusement, et tout à coup il redevint pâle en considérant le côté le plus sinistre de sa fatale passion, de cet amour corrosif, venimeux, haineux, implacable, qui n'avait abouti qu'au gibet pour l'une, à l'enfer pour l'autre: elle condamnée, lui damné.

Et puis le rire lui revint, en songeant que Phoebus était vivant; qu'après tout le capitaine vivait, était allègre et content, avait de plus beaux hoquetons que jamais et une nouvelle maîtresse qu'il menait voir pendre l'ancienne. Son ricanement redoubla quand il réfléchit que, des êtres vivants dont il avait voulu la mort, l'égyptienne, la seule créature qu'il ne hait pas, était la seule qu'il n'eût pas manquée.

Alors du capitaine sa pensée passa au peuple, et il lui vint une jalousie d'une espèce inouïe. Il songea que le peuple aussi, le peuple tout entier, avait eu sous les yeux la femme qu'il aimait, en chemise, presque nue. Il se tordit les bras en pensant que cette femme, dont la forme entrevue dans l'ombre par lui seul lui eût été le bonheur suprême, avait été livrée en plein jour, en plein midi, à tout un peuple, vêtue comme pour une nuit de volupté. Il pleura de rage sur tous ces mystères d'amour profanés, souillés, dénudés, flétris à jamais. Il pleura de rage en se figurant combien de regards immondes avaient trouvé leur compte à cette chemise mal nouée; et que cette belle fille, ce lys vierge, cette coupe de pudeur et de délices dont il n'eût osé approcher ses lèvres qu'en tremblant, venait d'être transformée en une sorte de gamelle publique, où la plus vile populace de Paris, les voleurs, les mendiants, les laquais étaient venus boire en commun un plaisir effronté, impur et dépravé.

Et quand il cherchait à se faire une idée du bonheur qu'il eût put trouver sur la terre si elle n'eût pas été bohémienne et s'il n'eût pas été prêtre, si Phoebus n'eût pas existé et si elle l'eût aimé; quand il se figurait qu'une vie de sérénité et d'amour lui eût été possible aussi à lui, qu'il y avait en ce même moment çà et là sur la terre des couples heureux, perdus en longues causeries sous les orangers, au bord des ruisseaux, en présence d'un soleil couchant, d'une nuit étoilée; et que, si Dieu l'eût voulu, il eût pu faire avec elle un de ces couples de bénédiction, son cœur se fondait en tendresse et en désespoir.

Oh! elle! c'est elle! c'est cette idée fixe qui revenait sans cesse, qui le torturait, qui lui mordait la cervelle et lui déchiquetait les entrailles. Il ne regrettait pas, il ne se repentait pas; tout ce qu'il avait fait, il était prêt à le faire encore; il aimait mieux la voir aux mains du bourreau qu'aux bras du capitaine, mais il souffrait; il souffrait tant que par instants il s'arrachait des poignées de cheveux pour voir s'ils ne blanchissaient pas.

Il y eut un moment entre autres où il lui vint à l'esprit que c'était là peut-être la minute où la hideuse chaîne qu'il avait vue le matin resserrait son nœud de fer autour de ce cou si frêle et si gracieux. Cette pensée lui fit jaillir la sueur de tous les pores.

Il y eut un autre moment où, tout en riant diaboliquement sur lui-même, il se représenta à la fois la Esmeralda comme il l'avait vue le premier jour, vive, insouciante, joyeuse, parée, dansante, ailée, harmonieuse, et la Esmeralda du dernier jour, en chemise, et la

0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Claude Frollo đã không còn ở Notre Dame trong khi con trai nuôi của ông đã là như vậy đột ngột gây tử vong nút nơi những bất hạnh Archdeacon đã Ai Cập và đó là sau khi mình. Giấu vào sacristy, nó đã tách bình minh, các screed và lấy trộm, đã ném tất cả mọi thứ về tay Beadle choáng váng, trốn thoát qua cửa backdoor cloister, Đặt hàng một lái tàu vận chuyển đất bên tả ngạn sông Seine, và ép trong các đường phố đại học nhiều đồi núi, không biết nơi ông đã đi, cuộc họp ở mỗi bước của các ban nhạc của người đàn ông và phụ nữ thronging hân hoan pont Saint-Michel với hy vọng đến một lần nữa trong thời gian để xem hàng phù thủy, nhạtbị mất, nhiều băn khoăn, hơn mù và khốc liệt hơn so với một con chim đêm phát hành và theo đuổi bởi một đoàn kịch của trẻ em trong ánh sáng ban ngày rộng. Ông không biết nơi ông, những gì ông đã suy nghĩ, nếu ông đã mơ ước. Ông nào, ông đi, ông chạy, tham gia bất kỳ street ngẫu nhiên, không chọn, chỉ luôn đẩy về phía trước bởi cuộc tấn công bởi cuộc tấn công khủng khiếp, ông cảm thấy bối rối phía sau.

Ông đi thuyền dọc theo do đó montagne Sainte-Geneviève, và cuối cùng đã đi ra khỏi thành phố bởi porte Saint-Victor. Ông tiếp tục chạy trốn, miễn là ông có thể thấy chuyển bao vây tòa tháp đại học và vài nhà ngoại ô; nhưng khi cuối cùng một màn hình đầu tiên của đất đã đánh cắp nó đầy đủ này Paris odious, khi ông đã có thể giải đấu có một trăm, trong các lĩnh vực, trong một sa mạc, tin rằng ông dừng lại, và nó dường như ông rằng ông là thở.

thật khủng khiếp ý tưởng kêu gọi trong tâm trí của mình. Nó sống một lần nữa rõ ràng trong tâm hồn của mình, và shivered. Ông nghĩ các cô gái không may này đã mất nó và ông đã mất. Nó promena một Haggard nhìn về ca khúc quanh co đôi số phận đó đã chuyển tiếp của số phận hai, đến điểm giao lộ, nơi nó có nhẫn tâm tàn phá vỡ chúng chống lại khác. Ông nghĩ về sự điên rồ của thề vĩnh cửu, để vanity của chastity, khoa học, tôn giáo, của Đức hạnh, với sự vô ích của Thiên Chúa. Nó chìm trong suy nghĩ điều ác, và, như nó rơi trên hết, ông cảm thấy nổ chính nó một cười từ Satan.

Và đào để linh hồn của mình, khi nhìn thấy những gì Thiên nhiên rộng nơi đã chuẩn bị các niềm đam mê, ông chuckled cay đắng hơn được nêu ra. Ông twitched ở dưới cùng của trái tim của mình trong suốt của ông

hận thù, tất cả sự gian ác của nó, và ông công nhận, với lạnh trong nháy mắt của một chuyên viên y tế những người kiểm tra một bệnh nhân, hận thù này, này ác đã làm tình yêu cu; rằng tình yêu, Nguồn này của các Đức tính tất cả trong con người, trở thành những điều khủng khiếp trong trái tim của một linh mục, và một người đàn ông được thực hiện như ông, bởi linh mục, là con quỷ. Sau đó ông cười hideously và đột nhiên nó đã được ánh sáng xem xét phía xấu xa của mình niềm đam mê gây tử vong, không ngừng, ăn mòn, độc hại, hận thù tình yêu này dẫn tới giá treo cổ cho một để địa ngục cho nhau: nó yêu cầu, ông damned.

và sau đó cười trở lại anh ta, suy nghĩ rằng Phoebus là sống; sau khi tất cả thuyền trưởng sống, được vui vẻ và hạnh phúc, có đẹp nhất hoquetons hơn bao giờ hết và một người tình mới mà ông đã để xem treo trước đây. Ông sneer redoubled khi ông phản ánh rằng, con người sống mà ông muốn chết, Ai Cập, sinh vật duy nhất mà ông ghét không, là người duy nhất mà ông đã không bỏ lỡ.

sau đó thuyền trưởng suy nghĩ của mình đến người dân, và ông đến cô ấy ghen tuông của một loài đáng kinh ngạc. Ông nghĩ rằng những người ngoài ra, những người như một toàn thể, có đôi mắt vợ ông yêu thương, trong màu áo gần như nude. Ông xoắn cánh tay vào suy nghĩ rằng người phụ nữ này, có hình dạng phỏng vấn trong bóng tối một mình ông sẽ có là hạnh phúc tối cao, đã được gửi trong ánh sáng ban ngày rộng, lúc giữa trưa, đến một toàn thể nhân dân, mặc quần áo như cho một đêm của niềm vui. Ông wept với cơn thịnh nộ trên tất cả những bí ẩn của tình yêu lay, bẩn, trần, wilted mãi mãi. Ông wept với cơn thịnh nộ trong để tìm bao nhiêu trông bẩn thỉu đã tìm thấy tài khoản của họ để áo nặng thắt nút này; và cô gái xinh đẹp này, này lys Virgin, chén này của sự khiêm tốn và món ăn ngon mà sẽ có dám tiếp cận đôi môi của mình mà rung, đến để được chuyển thành một loại lộn xộn công cộng, nơi người dân thấp hèn nhất của Paris, kẻ trộm, ăn xin, các lackeys đã đến uống chung một niềm vui táo bạo, ô uế và Ramsay.

Và khi ông đã tìm cách để có được một ý tưởng hạnh phúc mà ông đã có thể tìm thấy trên trái đất nếu nó đã không được Bohemian và nếu nó sẽ không có là linh mục, Phoebus đã không tồn tại, và nếu cô ấy có thích nó; Khi nó xuất hiện mà một cuộc sống thanh thản và tình yêu sẽ được cũng có thể cho anh ta, đã có cùng một lúc ở đây và ở đó trong đất của cặp vợ chồng hạnh phúc. bị mất trong cuộc hội đàm dài dưới những tán cây cam, trên bờ của dòng, sự hiện diện của một hoàng hôn của một đêm đầy sao; và rằng, nếu Thiên Chúa đã willed nó, ông có thể làm gì với nó một trong những cặp vợ chồng của phước lành, trái tim của mình đặt căn cứ tại dịu dàng và tuyệt vọng.

Oh! Nó! Điều này là nó! Điều này cố định ý tưởng đó đã quay trở lại liên tục, người tra tấn, những người Anh ta mauling não và ông băm nhỏ ruột. Ông hối tiếc không, họ ăn năn không; Tất cả những gì ông đã làm, ông đã sẵn sàng để làm điều đó một lần nữa. Ông thích tốt hơn nhìn thấy cô ấy ở bàn tay đao phủ cánh tay của thuyền trưởng, nhưng ông bị; Ông bị cho đến khi bởi những khoảnh khắc nó lấy tóc xử lý để xem nếu họ xóa không.

Có là một thời điểm trong số những người khác, nơi nó đến để nhớ rằng điều này có lẽ là những phút nơi dãy hideous ông đã nhìn thấy buổi sáng thắt chặt nút của sắt quanh cổ rất yếu đuối và rất duyên dáng. Điều này nghĩ làm anh ta sự phun ra mồ hôi từ mỗi lỗ.

đã có một thời điểm ở đâu, trong khi cười demonically về bản thân, Ông chạy cả hai Esmeralda như ông đã nhìn thấy cô ấy trong ngày đầu tiên, sáng, carefree, vui tươi, decked out, nhảy múa, có cánh, hài hòa, và Esmeralda ngày cuối cùng trong áo sơ mi, và

đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Claude Frollo n'était plus dans Notre-Dame pendant que son fils adoptif tranchait si brusquement le nœud fatal où le malheureux archidiacre avait pris l'égyptienne et s'était pris lui-même. Rentré dans la sacristie, il avait arraché l'aube, la chape et l'étole, avait tout jeté aux mains du bedeau stupéfait, s'était échappé par la porte dérobée du cloître, avait ordonné à un batelier du Terrain de le transporter sur la rive gauche de la Seine, et s'était enfoncé dans les rues montueuses de l'Université, ne sachant où il allait, rencontrant à chaque pas des bandes d'hommes et de femmes qui se pressaient joyeusement vers le pont Saint-Michel dans l'espoir d'arriver encore à temps pour voir pendre la sorcière, pâle, égaré, plus troublé, plus aveugle et plus farouche qu'un oiseau de nuit lâché et poursuivi par une troupe d'enfants en plein jour. Il ne savait plus où il était, ce qu'il pensait, si il rêvait. Il allait, il marchait, il courait, prenant toute rue au hasard, ne choisissant pas, seulement toujours poussé en avant par la Grève, par l'horrible Grève qu'il sentait confusément derrière lui.

Il longea ainsi la montagne Sainte-Geneviève, et sortit enfin de la ville par la porte Saint-Victor. Il continua de s'enfuir, tant qu'il put voir en se retournant l'enceinte de tours de l'Université et les rares maisons du faubourg; mais lorsque enfin un pli du terrain lui eut dérobé en entier cet odieux Paris, quand il put s'en croire à cent lieues, dans les champs, dans un désert, il s'arrêta, et il lui sembla qu'il respirait.

Alors des idées affreuses se pressèrent dans son esprit. Il revit clair dans son âme, et frissonna. Il songea à cette malheureuse fille qui l'avait perdu et qu'il avait perdue. Il promena un œil hagard sur la double voie tortueuse que la fatalité avait fait suivre à leurs deux destinées, jusqu'au point d'intersection où elle les avait impitoyablement brisées l'une contre l'autre. Il pensa à la folie des vœux éternels, à la vanité de la chasteté, de la science, de la religion, de la vertu, à l'inutilité de Dieu. Il s'enfonça à cœur joie dans les mauvaises pensées, et, à mesure qu'il y plongeait plus avant, il sentait éclater en lui-même un rire de Satan.

Et en creusant ainsi son âme, quand il vit quelle large place la nature y avait préparée aux passions, il ricana plus amèrement encore. Il remua au fond de son cœur toute sa

haine, toute sa méchanceté, et il reconnut, avec le froid coup d'œil d'un médecin qui examine un malade, que cette haine, que cette méchanceté n'étaient que de l'amour vicié; que l'amour, cette source de toute vertu chez l'homme, tournait en choses horribles dans un cœur de prêtre, et qu'un homme constitué comme lui, en se faisant prêtre, se faisait démon. Alors il rit affreusement, et tout à coup il redevint pâle en considérant le côté le plus sinistre de sa fatale passion, de cet amour corrosif, venimeux, haineux, implacable, qui n'avait abouti qu'au gibet pour l'une, à l'enfer pour l'autre: elle condamnée, lui damné.

Et puis le rire lui revint, en songeant que Phoebus était vivant; qu'après tout le capitaine vivait, était allègre et content, avait de plus beaux hoquetons que jamais et une nouvelle maîtresse qu'il menait voir pendre l'ancienne. Son ricanement redoubla quand il réfléchit que, des êtres vivants dont il avait voulu la mort, l'égyptienne, la seule créature qu'il ne hait pas, était la seule qu'il n'eût pas manquée.

Alors du capitaine sa pensée passa au peuple, et il lui vint une jalousie d'une espèce inouïe. Il songea que le peuple aussi, le peuple tout entier, avait eu sous les yeux la femme qu'il aimait, en chemise, presque nue. Il se tordit les bras en pensant que cette femme, dont la forme entrevue dans l'ombre par lui seul lui eût été le bonheur suprême, avait été livrée en plein jour, en plein midi, à tout un peuple, vêtue comme pour une nuit de volupté. Il pleura de rage sur tous ces mystères d'amour profanés, souillés, dénudés, flétris à jamais. Il pleura de rage en se figurant combien de regards immondes avaient trouvé leur compte à cette chemise mal nouée; et que cette belle fille, ce lys vierge, cette coupe de pudeur et de délices dont il n'eût osé approcher ses lèvres qu'en tremblant, venait d'être transformée en une sorte de gamelle publique, où la plus vile populace de Paris, les voleurs, les mendiants, les laquais étaient venus boire en commun un plaisir effronté, impur et dépravé.

Et quand il cherchait à se faire une idée du bonheur qu'il eût put trouver sur la terre si elle n'eût pas été bohémienne et s'il n'eût pas été prêtre, si Phoebus n'eût pas existé et si elle l'eût aimé; quand il se figurait qu'une vie de sérénité et d'amour lui eût été possible aussi à lui, qu'il y avait en ce même moment çà et là sur la terre des couples heureux, perdus en longues causeries sous les orangers, au bord des ruisseaux, en présence d'un soleil couchant, d'une nuit étoilée; et que, si Dieu l'eût voulu, il eût pu faire avec elle un de ces couples de bénédiction, son cœur se fondait en tendresse et en désespoir.

Oh! elle! c'est elle! c'est cette idée fixe qui revenait sans cesse, qui le torturait, qui lui mordait la cervelle et lui déchiquetait les entrailles. Il ne regrettait pas, il ne se repentait pas; tout ce qu'il avait fait, il était prêt à le faire encore; il aimait mieux la voir aux mains du bourreau qu'aux bras du capitaine, mais il souffrait; il souffrait tant que par instants il s'arrachait des poignées de cheveux pour voir s'ils ne blanchissaient pas.

Il y eut un moment entre autres où il lui vint à l'esprit que c'était là peut-être la minute où la hideuse chaîne qu'il avait vue le matin resserrait son nœud de fer autour de ce cou si frêle et si gracieux. Cette pensée lui fit jaillir la sueur de tous les pores.

Il y eut un autre moment où, tout en riant diaboliquement sur lui-même, il se représenta à la fois la Esmeralda comme il l'avait vue le premier jour, vive, insouciante, joyeuse, parée, dansante, ailée, harmonieuse, et la Esmeralda du dernier jour, en chemise, et la

đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: